Lục Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, giải quyết xong rồi rồi, nếu làm cho khí hậu Trái Đất biến đổi quá lớn, Trái Đất không còn thích hợp cho nhân loại ở lại thì phiền phức.
Sau khi trở về Trái Đất, Trần giáo sư thấy Lục Thần muốn rời đi thì vội vàng chạy theo.
"Cuồng Thần, cái kia... Có thể cho ký tên cho ta không?"
Thấy Trần giáo sư đưa giấy bút tới, Lục Thần mỉm cười: “Trần giáo sư cũng theo đuổi thần tượng? Nhưng ta không phải ngôi sao?"
Trần giáo sư hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: “Cuồng Thần cũng đừng khiêm tốn, tất nhiên ngươi không phải ngôi sao, nhưng ngươi là Chiến Thần Cửu Thiên! Cả nhà chúng ta, nhất là cháu ta, nó là người sùng bái siêu cấp của ngươi, biết lần này ta có thể gặp ngươi, nó kích động mấy ngày không ngủ, nhất định đòi ta xin chữ ký."
Lục Thần cười nói: “Cháu của ngươi mấy tuổi?"
"Mười sáu tuổi, tư chất tu luyện của nó không tốt lắm, nhưng nó vẫn luôn cố gắng, từ lúc mười tuổi nó đã lấy ngươi làm tấm gương, là ngươi mang động lực đến cho nó."
Lục Thần có chút kinh ngạc, sau đó suy nghĩ rồi đẩy giấy bút lại.
"À..." Trần giáo sư hơi ngượng ngùng, xem ra Cuồng Thần không muốn kí tên.
Lục Thần lấy ra một huy chương treo ngực từ trong balo, đưa cho Trần giáo sư: “Kí tên gì đó thì ta cảm thấy không có ý nghĩa, đưa cái này cho cháu trai của ngươi đi."
Vừa thấy thứ trên tay Lục Thần,Trần giáo sư kích động đến run rẩy hai tay.
"Này, này... Đây là..."
Trên cái huy chương này có viết vài chữ.
【 Dã Thần Ma Nhân Hoàng Cảnh chín tinh (biến dị)】
Cao nhất của Cửu Thiên chỉ có thể nhận thức được cảnh giới Nhân Hoàng, cuối cùng huy chương của Lục Thần cũng dừng lại ở đẳng cấp này.
Nhưng cái huy chương này là độc nhất vô nhị trong cả Cửu Thiên!
Chỉ cần vừa nhắc tới huy chương này, tất cả mọi người sẽ biết nó chỉ thuộc về một người!
Là Chiến Thần Cửu Thiên lấy thân thể phàm nhân để nghịch thiên cải mệnh!
"Cái này quá quý trọng, ta, ta..."
Lục Thần mỉm cười, đặt huy chương vào tay giáo sư Trần: “Thứ này cũng không có tác dụng gì với ta. Chuyện mặt trăng mới còn cần Trần giáo sư lo lắng, nếu có cái gì cần ta thì có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào."
Vừa dứt lời, Lục Thần đã xoay người rời đi.
Giáo sư Trần dùng hai tay cầm huy chương, kinh ngạc nhìn bóng dáng đi xa kia.
Hiện giờ, nam nhân kia đã đứng trên đỉnh cao của vạn tộc, nhưng nếu không nhắc tới thân phận, ai có thể tin Chiến Thần Cửu Thiên lại bình dị gần gũi như vậy!
"Cuồng Thần, khó trách bên cạnh ngươi có nhiều huynh đệ cởi mở chân thành như vậy!" Trần giáo sư nhìn trong tay huy chương, hốc mắt ướt át.
...
Lục Thần không trực tiếp về nhà, hắn đang cùng Diệp Phàm, Mục Long, Cô Ảnh, U Minh, Khô Trảo, Lực Bạt Sơn, Thoa Ông... Tóm lại là cùng một đám người uống rượu ở quán bar.
"Lục Thần, Lục Di nói ngươi không về nhà chừng mấy ngày, hiện tại chuyện mặt trăng cũng đã làm xong, sao ngươi còn chưa trở về?" Mục Long hỏi: “Bia trên Trái Đất các ngươi không ngon, sao bình thường các ngươi lại uống cái này?"
Lục Thần không có tâm tư trả lời vấn đề bia, hắn chống đầu mặt chau mày ủ.
Cô Ảnh lắc đầu, vẻ mặt tức giận vì Lục Thần không chịu phấn đấu, nói: “Mấy đại mỹ nữ nhà ngươi đều đang chờ ngươi ở nhà, ngươi còn ngồi đây uống rượu giải sầu?"
"Ta không phiền não vì chuyện này." Lục Thần chống đầu: “Ai, nói thật, ta cũng được coi là người giỏi chuyện tình cảm, hiện tại lại âu sầu vì nữ tử, thật là buồn cười."
Phì một tiếng, Viêm Ma phun ra một ngụm bia.
"Lục Thần, ngươi dám mặt dày nói mình giỏi chuyện tình cảm? Nếu giỏi thì ngươi còn buồn rầu cái gì?" Viêm Ma lắc đầu nhìn Lục Thần.
Lục Thần vẫn liên tục lắc đầu: “Viêm Ma, ngươi không biết hiện tại nhà ta hung hiểm đến mức nào đâu!"
"Lần trước ta vừa khôi phục, ngày nào những người đó cũng hỏi ta khi nào thì kết hôn, ta cưới ai cũng sẽ làm tổn thương những người còn lại."
Thoa Ông ngồi một bên hỏi: “Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Ta tính thử xem, Mộc Sinh, Lãnh Nhu, Phong Linh Tử, Cửu Nhi, Trấn Quốc Yên Nhiên, Lạc Dao, Ngưng Sương, Thiên Hinh Nhi, Bắc Tuyết Thanh Linh, Lê Vi, Linh Lung, mười một người!"
"Ta đã sớm nói, sư phụ ta là tình thánh, các ngươi đều không tin, bây giờ thấy chưa!" Diệp Phàm kích động không thôi: “Chia đều lại, Nhất Trọng Thiên thôi cũng không chỉ có một người!"
"Diệp Phàm, ngươi câm miệng đi, người ta bội phục nhất không phải sư phụ ngươi, mà là ngươi!" Mục Long nhịn không được nói.
"Ôi, các ngươi biết không? Trong trận chiến với Thông Thiên Ma Sát, không phải Lục Thần bảo Diệp Phàm đặt ngươi thắng sao?"
Lục Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mục Long: “Đúng vậy, không phải tiểu tử này đặt ta thua đó chứ?"
"Không, hắn đặt ngươi thắng!" Mục Long nói tiếp: “Nhưng Huyền Giáp Vương sửa quy tắc lại!"
"Huyền Giáp Vương sợ tài vận xui xẻo của Diệp Phàm hại chết ngươi, đặc biệt sửa quy định là đoán sai mới có thưởng."