Editor: Linh Tống
Buổi tối quan nhiệm vụ không ở đây, Lục Thần chỉ có thể về ký túc xá nghỉ ngơi trước.
Khi quay về túc xá, Lục Thần phát hiện trong phòng chỉ có một mình hắn, rất có thể những người khác đều đã đi chấp hành nhiệm vụ.
Kể ra, những người kia đều đạt tới cấp đội trưởng dân binh trở lên? Lục Thần suy nghĩ một hồi, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Dựa theo lẽ thường, một dân binh có tư cách gì để bị người phát lệnh truy nã?
Có thể chạy đến Lưu Vong thành, ít nhiều gì cũng có chút thực lực.
Hiện tại Lục Thần là dân binh, một tuần mới có thể trao đổi tài nguyên một lần, còn hơn tám tiếng đồng hồ nữa mới tới thời gian trao đổi kế tiếp, nên đi nghỉ ngơi trước.
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Thần đứng dậy đi giao nhiệm vụ, vừa lúc gặp phải lượng lớn nhân mã vào thành.
Những người này đều mang mặt nạ lưu vong, không phân rõ ai là ai. Xem trạng thái dường như không quá tốt, HP gần như rơi xuống trạng thái tàn huyết, trên thân thể cũng có rất nhiều tổn thương.
Trận đánh đêm qua vẫn kéo dài mãi tới bây giờ, có thể thấy trận đánh ấy thảm thiết tới mức nào.
Xung quanh có không ít người vây xem, cũng có không ít người đang bàn tán.
"Đi đánh Vong Linh tộc mà vẫn có nhiều người trở về vậy sao? Thật không dễ dàng."
"Ừm, bình thường Vong Linh đều hạ tử thủ, sau khi bắt được trực tiếp hành hạ đến chết, đưa về Nhất Trọng Thiên đầu thai."
"Hình như ta nghe nói hôm qua Vong Linh quân đã bị một nhánh quân đội khác đánh lén trước đó, khi chúng ta tới, nơi đó đã thành một mảnh hỗn độn."
"Thật? Vậy bọn họ kiếm lợi lớn."
Lục Thần khẽ nhíu mày, dường như người bọn họ nói chính là mình... Vì sao khi lan truyền lại thành một quân đội.
Lục Thần cũng không để ý nhiều như vậy, đi về phía sĩ quan nhiệm vụ.
Vẫn là mấy người hôm qua đang ngồi ở đó không lo lắng trò chuyện. Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy Lục Thần, đột nhiên bọn họ ngơ ngác.
Chẳng còn cách nào, Lục Thần thiếu một cánh tay, dù có mang mặt nạ cũng rất dễ nhận rõ.
"Ngươi, ngươi còn sống?"
"Không thể nào, hai người khác đều đã chết, sao tên tàn phế là ngươi có thể sống sót!"
Lục Thần cười lạnh, "Ta cũng rất tò mò, nhưng cuối cùng ta vẫn sống."
Vài người bị Lục Thần nói tới á khẩu không trả lời được.
Một người trong đó lập tức nghĩ tới điều gì, "Khoan hãy đắc ý, có phải ngươi may mắn gặp được quân đội của chủng tộc khác đánh lén quân doanh Vong Linh không? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không có bất kỳ cống hiến gì, đừng mong có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Lục Thần mỉm cười, "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong, Lục Thần đổ "nhiệm vụ Đội Cảm Tử" xuống trước mặt mấy người, phía trên cho thấy trạng thái "hoàn thành".
Mấy quan nhiệm vụ nghẹn lời, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn gia hỏa gãy tay này.
Không ngờ gia hỏa này lại có thể hoàn thành nhiệm vụ thật.
"Ngươi, ngươi chỉ là dân binh, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này!"
"Ngươi nhân lúc hỗn loạn hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Nhân lúc người khác đánh lén, ngươi lặng lẽ chui vào hoàn thành nhiệm vụ!"
"Nhất định là vậy, nếu không một dân binh tàn phế như ngươi, dựa vào cái gì lại có thể làm được!"
Tên gia hỏa này đang cố gắng tự tưởng tượng ra một khả năng có vẻ hợp lý, nếu không hết thảy trước mắt quá phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Lục Thần lười nói nhảm với mấy tên tiểu lâu la này. Cũng không biết đám quan binh Lưu Vong thành này dựa vào cái gì mà cảm thấy mình hơn người, từ trong xương đã coi thường hắn.
Có lẽ nói chính xác hơn, không phải quan binh coi thường hắn, mà là do kỳ thị đẳng cấp quân hàm tạo thành.
Bọn họ đều là quân chính quy, khi ở Mặc thành, Lục Thần đã cảm giác rõ ràng được, đãi ngộ giữa quân chính quy và dân binh chênh lệch tới mấy đẳng cấp.
Lục Thần không khỏi cười lạnh. Nhân loại đã thiếu chút nữa bị tiêu diệt, nhưng nhân loại vẫn quan tâm chút hư danh này... Nhân loại như vậy, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.
Quân hàm... Có quan trọng như vậy không? Lục Thần hơi híp mắt lại!
Trong chớp mắt này, đột nhiên Lục Thần có cảm giác chán ghét, chán ghét cấp bậc!
Ta muốn tăng quân hàm lên thật sao? Sau đó đứng trên đỉnh hư danh, khinh bỉ mọi người?
Dường như hơi buồn chán.
Đối mặt với lời chất vấn của mấy quan nhiệm vụ, Lục Thần lười trả lời. Hắn lạnh lùng nói, "Ta hoàn thành thế nào không liên quan gì với các ngươi, chức trách của các ngươi là đưa điểm quân công cho ta."
Dù trong lòng mấy người này có không cam lòng cũng được, có đố kị cũng chẳng sao, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải giao điểm quân công. Một người trong đó trừng Lục Thần, giao cho Lục Thần một tấm bài gỗ.
"Đã là người sắp chết còn muốn điểm quân công, không biết có ích lợi gì!"
【 Lệnh bài điểm quân công (trung), sau khi sử dụng nhận được 10 điểm quân công. 】
Lục Thần trực tiếp sử dụng lệnh bài, điểm công trận của hắn đã biến thành 283.
Ở giao diện quân hàm, hắn đã có thể tham gia khảo nghiệm quân hàm.
Nhưng nghĩ tới cảm xúc vừa rồi, Lục Thần đã không còn suy nghĩ tăng cấp bậc lên.
Chỉ cần có thể đổi dược liệu, quân hàm gì có quan trọng đâu. Về phần nhiệm vụ, làm mấy nhiệm vụ tử sĩ dễ dàng như vậy cũng được.
Trước khi đi, dường như Lục Thần lại nghĩ tới điều gì. Hắn xoay người nhìn về phía mấy người, "Này, chỗ các ngươi còn nhiệm vụ nào khác không? Giống với loại ta từng làm."
Ba quan nhiệm vụ lập tức hóa đá.
Sở dĩ bọn họ có thể thanh nhàn là vì ở chỗ bọn họ đặc biệt ban bố nhiệm vụ tử sĩ. Gia hỏa này có thể may mắn hoàn thành một lần, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng?
Hắn còn muốn nhận nữa!
"Có phải ngươi điên rồi không!"
"Các ngươi nói quá nhiều, trả lời câu hỏi của ta là được!" Lục Thần lạnh lùng nói.
"Ngươi... Được, ngươi muốn chết đúng không, yên tâm, bên phía chúng ta có nhiệm vụ khác sẽ báo cho ngươi ngay!"
Xem ra hiện tại không còn nhiệm vụ tương tự, Lục Thần xoay người rời đi.
Lục Thần đã có thể đổi vật dụng. Hắn tìm một chòi hóng mát nhỏ bé yên tĩnh, bắt đầu trao đổi những dược liệu mà Lục Y Y đã viết ra.
"Long Cân Thảo, 1 quân công đổi hai phần, Tiểu Lục muốn 10 phần... CMN, cái này cần 5 điểm quân công sao."
"Phượng Vĩ Hỏa Liên, một gốc cần 2 quân công? ĐKM, mắc như vậy! ĐM, còn cần ba phần! Thịt đau."