Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 670 - Chương 670: Một Góc Cuối Cùng Của Tàng Bảo Đồ (30/63)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 670: Một góc cuối cùng của Tàng Bảo Đồ (30/63)

Editor: Linh Tống

Người của Đông Phương gia tức giận rời đi, Lục Thần quay đầu nhìn thoáng qua, không đúng, thi thể của Tu La vẫn còn ở trong tay hắn, bọn họ từ bỏ sao?

Tu La đáng thương…

Một đám người Đông Phương gia đồng đúc quay về doanh địa, chỉ cần dọn dẹp một chút là rời khỏi Lưu Vong thành, vào lúc này hiện trường chỉ còn lại người ở Lưu Vong thành.

Tầm mắt của Lục Thần dừng lại trên người một lão hán, người này ngủ ở giường bên cạnh giường của Lục Thần, lúc này vẻ mặt hắn ta sợ hãi, cả người cứng đờ.

Hắn ta chưa từng thấy Tử Thần cụt tay, cũng không biết Duy Ngã Độc Cuồng, thế nhưng hắn ta từng gặp Tiểu Mao Đoàn, đó là tiểu sủng vật ngủ bên gối của Lục Thần cả ngày.

Duy Ngã Độc Cuồng bị toàn server truy nã, ngủ ở cạnh hắn ta mấy ngày?! Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ.

Lục Thần đi đến bên cạnh lão hán, mỉm cười với hắn ta, “Lão ta, này, lão ca!”

“Ồ!” Lúc này lão hán mới tỉnh táo lại, “Tiểu tử… Ầy, không phải, Cuồng, Cuồng Thần.”

Lục Thần lắc đầu, “Sợ cái gì, ta cũng không ăn ngươi.”

“Ta…”

“Lúc trước ngươi hỏi ta, ta không nói thật với ngươi, bây giờ ngươi biết ta bị bao nhiêu người truy nã rồi chứ?”

“Biết, đã biết, ngươi bị, vạn tộc trong toàn bộ Tam Trọng Thiên phát lệnh truy nã…”

Lục Thần thở dài một hơi, “Ôi, vốn ta muốn dưỡng thương ở Lưu Vong thành, bây giờ xem ra ta không thể ở lại nơi đây tiếp nữa.”

Lục Thần vẫn có chút thiện cảm với lão hán, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ tử sĩ trước đó, hắn ta còn ngăn cản mình, có thể thấy hắn ta không hy vọng mình sẽ chết.

Lại nói, Lục Thần lấy ra hơn mười viên Tái Sinh Đan, “Hai chúng ta cũng được coi là có duyên, ta không dùng được những đan dược này, để lại hết cho ngươi. Nếu ngươi không sống được ở Lưu Vong thành này nữa, vậy dứt khoát rời khỏi nơi này đi.”

Lão hán không ngờ Duy Ngã Độc Cuồng lại quan tâm mình như thế, cũng thấy hơi cảm động.

“Cuồng Thần, nhưng bên ngoài còn có người đang truy nã ta.”

“Thêm bạn tốt đi.” Lục Thần đưa ra một yêu cầu kết bạn, “Bọn họ muốn gây rắc rối cho ngươi thì cứ báo tên của ta ra, nếu bọn họ còn muốn động đến ngươi, gửi tin tức nói cho ta biết.”

“Cái này… Nếu báo tên của ngươi sẽ không chết thảm hại hơn chứ, ngươi bị vạn tộc ở Tam Trọng Thiên phát lệnh truy nã đấy, ta vốn chỉ bị hai thành thị nhỏ phát lệnh truy nã, ta không bị vạn tộc phát lệnh truy nã chứ?”

Trên đầu Lục Thần đầy vạch đen, lại có người chê yêu cầu kết bạn của mình… Nhưng hình như hắn ta cũng đang nói sự thật.

“Đây, cũng có khả năng này… Nếu không, ngươi vụng trộm cho người truy nã ngươi xem?”

“Vậy không có vấn đề gì chứ?”

“Khụ khụ, có lẽ không thành vấn đề.” Lục Thần cũng không chắc chắn lắm.

Trên đầu lão hán đầy vạch đen, sao cảm giác người này đặc biệt không đáng tin.

Thế nhưng, lão hán vẫn chấp nhận yêu cầu kết bạn, “Cũng không phải ai cũng có thể kết bạn với Cuồng Thần, dù bị vạn tộc phát lệnh truy nã, hành trình Cửu Thiên này của ta cũng đáng!”

Lục Thần mỉm cười, “Lão ca, có duyên gặp lại sau.”

Thật ra trong lòng Lục Thần cũng biết, có thể lần từ biệt này là vĩnh viễn, có vài người đã được định sẵn duyên phận cũng chỉ có thể đến đây.

Thở ra một hơi, Lục Thần ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong số đông đảo quan binh của Lưu Vong thành.

Mọi người đều thấy khó hiểu, hình như người này đang tìm người, nhưng không biết rốt cuộc hắn đang tìm ai.

Lục Thần dùng một cái ẩn thân thay đổi skin nhân loại rồi lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tuy ngoại hình thay đổi, thế nhưng ánh mắt của hắn không thay đổi.

Mọi người đều nhận ra được ánh mắt đầy sát khí của Duy Ngã Độc Cuồng, lúc hắn đi tới, người xung quanh đều cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được rối rít lùi lại.

Lục Thần đứng trước mặt ba tên quan binh, cười lạnh, “Ba người các ngươi còn nhớ ta không?”

Ba người này là quan phân phát nhiệm vụ tử sĩ, vừa nãy ba người vừa xem trò vui vừa trò chuyện khí thế, sau này rảnh rỗi lại có thêm một đề tài nói chuyện.

Cho đến khi Duy Ngã Độc Cuồng đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

“Cuồng Thần, ngươi, có phải ngươi cũng muốn cho chúng ta đan dược không?” Vừa nãy Cuồng Thần thuận tay cho lão hán kia hơn mười viên Tái Sinh Đan, bọn họ cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Lục Thần không nhịn được muốn cười, ba người này thật sự buồn cười, bây giờ ba người bọn họ vẫn không biết mình là ai!

Lục Thần lấy mặt nạ lưu vong ra đeo lên mặt, vắt cánh tay phải ra sau lưng, “Bây giờ thế nào? Còn cảm thấy ta đến tặng đan dược hay không?”

Ba người tỏ ra ngạc nhiên, cẩn thận nhìn rõ, theo thời gian trôi qua một hình tượng nào đó dần xuất hiện ở trong đầu của ba người.

Vừa nghĩ đến người kia, sắc mặt của ba người lập tức trắng bệch, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

“Ngươi, ngươi là… Ngươi là… Người tàn phế kia!”

Lục Thần tháo mặt nạ xuống, mỉm cười, “Nhớ ra rồi? Được, ta đỡ phải giúp các ngươi nhớ lại.”

“Đã nhận ra ta vậy ba người các ngươi cũng sẽ nhớ ra, lúc thăm dò nhiệm vụ, các ngươi đã cấu kết với Thiên Ma tộc, bán tình báo để ta đi chịu chết.”

Ba người không nhịn được lùi lại từng bước, cả người run rẩy, nhưng ngoài miệng còn đang ngụy biện.

“Cuồng Thần, ngươi, chắc chắn ngươi đã nhầm, chúng ta không biết ngươi đang nói cái gì? Cấu kết với Thiên Ma tộc cái gì, chúng ta không thể cấu kết với ngoại tộc…”

“Đúng vậy, chúng ta vẫn giữ khuôn phép tuyên bố nhiệm vụ ở Lưu Vong thành, căn bản không ra khỏi thành.”

Ở bên cạnh, một gã nam tử mặc khôi giáp cũng đi tới, “Cuồng Thần, có phải ngươi hiểu lầm hay không, ba người bọn họ là binh lính thuộc hạ của ta, nếu thật sự làm ra việc cấu kết với ngoại tộc, ta chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha, nhưng… Mọi việc đều phải nói chứng cứ.”

“Đúng đúng đúng, Lưu Thương đại nhân, ngài, ngài nói giúp chúng ta đi.”

Lưu Thương liếc nhìn ba người, vẫn chưa hoàn toàn đứng ra nói giúp cho bọn họ, “Nếu ba người các ngươi thật sự cấu kết với ngoại tộc, ta tuyệt đối không bao che!”

Lục Thần mỉm cười, “Chứng cứ? Thật xin lỗi, không có.”

Bình Luận (0)
Comment