Editor: Linh Tống
“Cái này… Nếu không có chứng cứ, cũng xin Cuồng Thần bớt giận, cho ta chút thời gian, ta sẽ điều tra ra manh mối! Nếu ba người bọn họ thật sự phản bội Nhân tộc, lợi dụng chức quyền làm khó Cuồng Thần, Lưu Thương chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích!”
Lục Thần lắc đầu, “Ta đánh giá cao phẩm hạnh nghề nghiệp của ngươi, nhưng ta không cần ngươi cho ta lời giải thích!”
“Ngươi muốn điều tra, sau đó hãy đi điều tra, nhưng ta đã muốn người, không ai có thể giữ được!”
Sau đó, ánh mắt Lục Thần dần trở nên lạnh lẽo, “Tiểu Mao Đoàn, ăn cơm!”
“Đừng để thừa lại một miếng xương nào cho ta!”
Tiểu Mao Đoàn nhảy ra từ trong lòng bàn tay của Lục Thần, đến giữa không trung đã hóa thành dáng vẻ to lớn, đám người xung quanh nhìn thấy gia hỏa này, đều vội vàng né tránh.
Ba người đáng thương kia cũng không kịp né tránh, đã bị Tiểu Mao Đoàn nhào tới, cắn một cái lên vai.
“Cuồng Thần, Cuồng Thần, chúng ta sai rồi, ngươi giết ta để trút giận cũng được, cầu xin ngươi đừng phá hủy nhục thân của ta!”
“Cuồng Thần tha mạng, tha mạng!”
“Lưu Thương đại nhân, Lưu Thương đại nhân, cứu chúng ta với!”
Lục Thần không nhịn được nhìn ba người, “Tiểu Mao Đoàn, ăn từ từ…”
Lưu Thương đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, nhưng lại không dám thật sự tiến lên ngăn cản.
Ngay cả Đông Phương Kỵ cũng không phải đối thủ của Duy Ngã Độc Cuồng, hắn ta chỉ là một quan viên cấp Úy, chẳng những không cứu được bọn họ, có lẽ làm không tốt còn có thể khiến Cuồng Thần giận chó đánh mèo lên Lưu Vong thành.
Nếu chuyện này là sự thật, phải biết rằng Cuồng Thần đã bị người ta hãm hại ở Lưu Vong thành, nghiêm khắc truy cứu tiếp thì Lưu Vong thành cũng không thoát khỏi liên quan!
Lại nói, nhân vật như Cuồng Thần sẽ không đột nhiên làm khó mấy tên quan binh, có lẽ chuyện này là thật chỉ không có chứng cứ thực tế mà thôi.
Lưu Thương cũng không quá đần, không cứng rắn ngăn cản Lục Thần.
Trong những tiếng kêu rên, ba gã quan nhiệm vụ bị Tiểu Mao Đoàn gặm từng mảnh nhỏ gần như không còn gì, ngay cả xương cốt cũng không thừa lại!
Dù là những người đã tham gia trận chiến tàn không trong Chiến Trường Vạn Tộc lâu sao, thấy cảnh tượng này cũng giật cả mình, sợ hết cả hồn.
Lúc này, trong đầu mọi người cũng bắt đầu khó có thể định nghĩa ấn tượng với Duy Ngã Độc Cuồng.
Đánh với Đông Phương gia một trận, tuy hắn thắng lợi nhưng không thật sự ra tay tàn nhẫn.
Lại coi một lão hán bình thường đến không thể bình thường hơn nữa ở trong Lưu Vong thành là lão hữu, tặng thuốc thêm bạn tốt, mở miệng là một tiếng lão ca, không có chút kiêu ngạo nào.
Lúc này lại ra tay ác động tàn nhẫn, để cho chiến sủng cứng rắn nuốt chửng ba tên quan binh.
Hơn nữa, hắn căn bản không cho người khác cơ hội, không giải thích chút nào, cũng không cho Lưu Vong thành mặt mũi, ngang ngược không nói lý lẽ.
Đối với Duy Ngã Độc Cuồng như vậy, so với việc gọi “Cuồng Thần”, không bằng gọi “Cuồng Ma”!
Hành hạ ba kẻ tiểu nhân đến chết, Lục Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người, “Tiểu Mao Đoàn, đi.”
…
Không biết người Đông Phương gia có nhớ đến Tu La hay không, ngược lại Lục Thần cũng không cần phải mang theo thi thể của hắn ta nữa, liền ném ở cửa Lưu Vong thành, để hắn ta tự sống lại.
Thoa Ông đi theo bên cạnh Lục Thần vẫn không nói câu nào, Lục Thần tò mò nhìn về phía Thoa Ông, “Cần gì phải yên lặng như vậy, không giống với phong cách của ngươi.”
Thoa Ông liếc nhìn Lục Thần, “Chỉ là quá kích động! Tiểu tử, không ngờ ngươi mạnh như vậy! Thiên Mệnh Nguyên Soái cũng không phải là đối thủ của ngươi! Một tia máu giết ngược lại của ngươi cũng quá mạnh mẽ.”
“Còn nữa, giết ba kẻ tiểu nhân kia thật tốt! Quá hả giận, ta đã sớm muốn giết bọn họ, chỉ không dám đắc tội Lưu Vong thành, cuối cùng lần này cũng có thể xả giận.”
“Thật không ngờ, dù ta đi đầu quân ở đâu cũng gặp được ngươi.”
“Ôi, tiểu tử, ngươi nói cho ta biết, có phải bị ngươi áp sát chắc chắn phải chết hay không? Không đúng, đánh tầm xa của ngươi cũng rất mạnh, cái khói mù màu tím giết người kia thật sự chọc mù hai mắt của ta!”
Lục Thần mỉm cười lắc đầu, “Được, được, ngươi vẫn nên yên tĩnh đi, chúng ta đi tìm một chỗ cùng xem Tàng Bảo Đồ.”
“Ôi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc tầm xa của ngươi lợi hại hơn, hay là cận chiến lợi hại hơn, hay là chiến sủng lợi hại hơn, nói cho ta biết đi, ta rất tò mò, ôi, này! Này!”
Lục Thần thật sự hối hận vì đã mở máy hát của Thoa Ông, đi nhanh về phía trước.
Dưới gốc đại thụ nào đó của Chiến Trường Vạn Tộc, Lục Thần và Thoa Ông dọn dẹp ra một khoảng cỏ, hai người ngồi dưới đất nghiên cứu Tàng Bảo Đồ.
Hiện tại trên tay Lục Thần đã có một phần Tàng Bảo Đồ hoàn chỉnh, hắn đã xem bảy phần trước, chủ yếu là đối chiếu một phần của Đông Phương gia.
Một phần này của Đông Phương gia đều là xung quanh dãy núi, thoạt nhìn hơi vô dụng.
Nhưng Lục Thần lại chú ý tới, góc trên bên phải có một hàng chữ nhỏ.
“Thiên địa tạo ra chí bảo, có duyên mới nhận được!”
“Càn khôn điên đảo mới là nơi tàng bảo.”
“Nhật Nguyệt giao thế mới là lúc đoạt bảo.”
Lục Thần cau mày nhìn về phía Thoa Ông, “ĐM, cũng may kiếm được một góc cuối cùng này!”
Ý nghĩa của hai câu này rất rõ ràng, câu nói đầu tiên là phải đảo ngược tọa độ ngang dọc một chút, mới là tọa độ thật của bảo vật.
Một câu sau đó, sau khi tìm thấy món bảo vật này, muốn lấy được bảo vật còn phải thỏa mãn yêu cầu thời gian, Nhật Nguyệt giao thế, có lẽ là hai khoảng thời gian lúc bốn năm giờ sáng, cùng với bốn năm giờ chiều.
Quả nhiên, một góc cuối cùng mà bọn họ thiếu, lại cất giấu tin tức quan trọng nhất, không có một góc này, e rằng Lục Thần vĩnh viễn không tìm được bảo vật.
Nói đến cũng thú vị, Đông Phương gia nắm giữ tin tức quan trọng nhất, lại cứ không lấy được địa điểm của bảo vật.
“Lại che giấu sâu như vậy.” Thoa Ông cũng cau mày nói, “Thiên địa tạo ra chí bảo, nghe rất mạnh, chẳng trách Đông Phương gia lại tốn công sức đi tìm kiếm Tàng Bảo Đồ.”
Lục Thần gật đầu, “Được, bây giờ đã biết được địa điểm của bảo vật, vậy lên đường thôi.”
Lời editor: Được tiên tử @Blood_Moon tài trợ, nên muội đang tổ chức event nho nhỏ về truyện bên diễn đàn. Có 10 phần thưởng, mỗi phần gồm 1000TLT+5LT dành cho mười đạo hữu trả lời nhanh nhất và chính xác nhất. Các huynh đệ tỉ muội yêu thích truyện hãy qua diễn đàn tham gia cho vui nhaaaa!!! Yêu mọi người thật nhiều!!!