Editor: Linh Tống
Phong Diệp Lưu Tô cũng nói theo, “Chắc hai vị cũng có điểm dừng chân ở Phong Diệp thành, không biết bây giờ hai vị đang ở đâu?”
“Khách sạn Đổng Phúc.”
“Khách sạn Đổng Phúc… Hay là hai vị ở lại Phong Diệp phủ của chúng ta đi, ít nhất hoàn cảnh tốt hơn chút.”
“Đúng đúng đúng, hai vị khách quý đã đến Phong Diệp thành chúng ta, sao chúng ta có thể không làm hết sức của chủ nhà, hai vị đến phủ của chúng ta ăn chút gì đã, kỹ năng nấu nướng của đầu bếp ở chỗ chúng ta đã lên cấp 7, chắc chắn các món ngon được nấu ra sẽ để hai vị được hài lòng.”
Lục Thần không thấy mệt lắm, nhiệm vụ chủ yếu của hắn trong lúc xoát dã quái là ngủ một giấc, nhưng cân nhắc có lẽ đám Thoa Ông đã mệt mỏi, trước tiên tạm dừng việc khiêu chiến trước đã.
Dù sao Lục Thần cũng có một vài vấn đề hỏi người của Tam Trọng Thiên.
“Vậy cũng được, nhưng tay nghề nấu nướng cấp 7 cũng giống với Truy Vân… Cũng có thể đi thử một chút.”
Thấy Lục Thần đồng ý, cuối cùng người Phong Diệp gia tộc cũng thở ra một hơi.
Lục Thần và Thoa Ông đi theo Phong Diệp Thanh Sam bước xuống đài cao, đi vào trong thành…
Đám người Thanh Sam cũng không dám thất lễ với đám người Lục Thần, đã bày sẵn một bàn mỹ thực từ sớm.
Là một gia tộc lớn, chắc chắn có dự trữ rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, không giống Truy Vân cứ tích góp từng chút, một lần nướng thịt cứ như đang nướng thịt của hắn ta vậy.
Lục Thần cầm một miếng thịt nướng lên nếm thử, cảm giác hương vị kém hơn thịt nướng của Truy Vân một chút, nhưng cũng được coi là mỹ vị.
Trong bữa tiệc, Thanh Sam tiếp khách, sau khi nói mấy câu với đám người Lục Thần, bầu không khí của hai bên đã hòa thuận hơn nhiều.
Lưu Tô tò mò hỏi, “Hai vị, mạo muội hỏi một câu, xin hỏi hai vị là Thiên Mệnh Nguyên Soái sao?”
“Không phải, lão đầu là tướng quân, ta là dân binh.” Lục Thần trả lời thẳng.
Mấy người ngồi trong bữa tiệc suýt nữa phun thức ăn trong miệng ra ngoài.
“Dân binh?! Không thể nào!”
Lục Thần trực tiếp thể hiện chức vị của mình ra, đúng là dân binh.
Lục Thần nhìn dáng vẻ khiếp sợ của mọi người, đặt đồ ăn xuống, mỉm cười, “Quân hàm có quan trọng như vậy không?”
“Điều này…” Lưu Tô rất muốn nói, đương nhiên quân hàm quan trọng, gần như là thứ quan trọng để chứng minh thực lực ở Tam Trọng Thiên, có thể đổi đồ có thể giao dịch, cũng tượng trưng cho thân phận, tóm lại, mọi thứ trong Tam Trọng Thiên đều cần xem quân hàm.
Thanh Sam nói, “Tiểu huynh đệ, quân hàm rất quan trọng, nói thế này đi, nếu ngươi là Thiên Mệnh Nguyên Soái, chúng ta căn bản không giám tự tiện giám thị.”
Lục Thần gật đầu, thoạt nhìn dáng vẻ của Thanh Sam là một người thành thật.
“Có lẽ rất quan trọng, nhưng ta không quan tâm, ta cũng không muốn tăng quân hàm.”
Có một tiểu hài hậu bối thật sự không nhịn được tò mò, hỏi, “Vì sao?”
Thanh Sam trợn mắt liếc hậu bối nhà mình, “Tất nhiên tiểu huynh đệ có suy nghĩ của mình, lắm miệng cái gì!”
Lục Thần mỉm cười, “Thật ra cũng không có gì, cũng chỉ cảm thấy cái gọi là chiến đấu ở Tam Trọng Thiên cũng không có ý nghĩa gì.”
Uống một ngụm trà, Lục Thần khẽ thở dài.
Trong khoảng thời gian đến Tam Trọng Thiên, thôn trang nhân loại ở ngoại vi, Thiên Trừng Tháp, Lưu Vong thành, lãnh địa Yêu tộc, Long Trủng, Phong Diệp thành, hắn từng đi qua rất nhiều nơi, cùng càng khắc sâu cảm xúc với Tam Trọng Thiên.
Lục Thần nhìn về phía Thanh Sam, “Ta đã giao thủ với rất nhiều dị tộc, cũng đã giao thủ với cường giả nhân loại, ưu thế của nhân loại không phải là đánh một mình, phần lớn chủng tộc trong đám dị tộc đều có thực lực riêng, cấp bậc mạnh hơn nhân loại rất nhiều.”
Thanh Sam gật đầu, điều này là sự thật, rất nhiều chủng tộc đều có đặc tính chủng tộc, những thứ đặc tính này được thể hiện rõ ở trong game.
Yêu Thú tộc là nhục thân, Yêu tộc là linh lực, Thiên Ma tộc là nhanh nhẹn… Thật ra nhân loại đã thu ngay từ điểm bắt đầu.
“Tiểu huynh đệ, chúng ta biết những điều ngươi nói, khi cùng một cấp bậc, nhân loại không phải là đối thủ của dị tộc, điều này đã được chứng thực vô số lần.”
Lục Thần gật đầu, “Vì vậy, thật ra nhân loại không có ưu thế ở đây.”
“Dưới tình huống như vậy, nhân loại còn không biết đoàn kết cùng nhau đối phó kẻ địch, còn đặc quyền đẳng cấp gì đó, thật sự không có chút ý nghĩa nào.”
“Các chủng tộc khác quá mạnh, nếu không đoàn kết lại, vậy thật sự sẽ diệt tuyệt!” Lục Thần nghĩ đến Long tộc viễn cổ, thực lực cá thể của bọn họ khiến hắn cảm thấy đau đầu, kết quả lại biến thành một hàng chữ trên tấm bia đá.
Thanh Sam lập tức ngẩn ngơ ngồi nguyên tại chỗ, suy nghĩ của tiểu tử này lại giống hệt với mình trước kia!
Ở một vài tòa thành có dã khu, phải nộp chi phí mới được xoát quái, hơn nữa cũng không phải mọi người đều được xoát quái.
Thế nhưng dã khu ở Phong Diệp thành chỉ có một yêu cầu, chỉ cần xếp hàng là có thể tiến vào! Mặc kệ có phải là người của Phong Diệp thành hay không, bọn họ mở cửa với tất cả mọi người.
Nói từ một điểm này, Phong Diệp thành đã được coi là khá công bằng.
Từ điểm này cũng thể hiện ra nguyện vọng có thể tăng thực lực tất cả mọi người của Phong Diệp gia tộc, tuy thành thị của bọn họ cũng không được tính là cao cấp, nhưng ít ra bọn họ có hành động.
Lục Thần lắc đầu, “Có vài người, bằng lòng hy sinh bản thân vì những người khác, có một vài người lại bán đứng đồng bào vì lợi ích cá nhân.”
“Mười thế lực hắc đạo gì đó đều làm theo ý mình, vì tranh đoạt vị trí đến Thông Thiên Tháp, không có ai thật sự suy nghĩ cho Nhân tộc.”
Thanh Sam hơi kích động, “Tiểu huynh đệ, cái đó, vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Lục Thần hít sâu một hơi, “Nhất định phải có danh hiệu Nguyên Soái trở lên mới có thể tham gia đại hội luận võ, nhưng mỗi người của ngũ đại gia tộc có một tiêu chuẩn miễn quân hàm, nếu những người khác được mấy gia tộc bắt tay đề cử, có thể miễn yêu cầu quân hàm.”
Nói xong, Lục Thần lại nhìn về phía Thanh Sam, “Ta hy vọng ngươi có thể ủng hộ ta đi tham gia đại hội luận võ!”
Thanh Sam không lập tức đồng ý với yêu cầu của Lục Thần, chuyện này còn liên quan đến danh dự Phong Diệp gia tộc.