Kỳ thật từ lúc Tần Mệnh nghịch loạn Thăng Long bảng, danh chấn Cổ Hải, lại cưới nhi nữ tộc trưởng Tử Viêm Tộc, bọn hắn đã liền chỉ có thể nhìn lên, là Tần Mệnh bày ra tiềm lực đến phấn chấn lại sợ hãi thán phục, ai có thể tưởng tượng đến thiếu niên từng theo bọn hắn kề vai chiến đấu, sẽ ở trong hai năm ngắn ngủi lấy được thành tựu kinh thế hãi tục như thế. Nhưng lúc ấy Tần Mệnh vẫn chỉ là Địa Võ, những người bọn hắn đây tối thiểu tại trên cảnh giới còn có hi vọng đuổi kịp và vượt qua, hiện tại trái lại, vung ra đều không thấy, trước kia còn có thể nhìn lên, hiện tại chỉ có thể ‘Nhìn ra xa’ rồi.
- Thánh Võ nhị trọng thiên, ta lúc nào mới có hi vọng nha.
Thủ lĩnh đội thứ ba ‘Xích Dương’ Lý Mạt cảm khái lấy, tốc độ này có chút khoa trương, khoa trương đến mức hắn đều có chút kính sợ.
Đồng Ngôn đi tới hỏi một câu:
- Tần Mệnh sáng lập ‘Tuyệt Ảnh’ lúc nào?
- Sau khi rời khỏi Vạn Tuế Sơn.
Quách Hùng cùng các thủ lĩnh dồn dập gật đầu, không dám không kính.
- Có cái ý nghĩa gì sao?
Bọn hắn rất khách khí, nhưng Đồng Ngôn lại không chút khách khí, một câu để cho tất cả mọi người ‘Tuyệt Ảnh’ là biến sắc, nếu không phải băn khoăn thân phận Đồng Ngôn, bọn hắn suýt chút nữa liền cùng hắn lý luận đi lên.
- Đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn ta, ta chỉ là hiếu kỳ, Tần Mệnh bên trong có Thiên Vương Điện, bên ngoài còn có Tử Viêm Tộc, còn có liên minh Tinh Diệu, muốn cái chi đội săn giết các ngươi này làm cái gì? Các ngươi đối với hắn có thể có cái trợ giúp gì? A, đúng rồi, hắn lúc ấy còn không có phủ lên quan hệ cùng Tử Viêm Tộc chúng ta đây này. Hiện tại thì sao? Sau này thì sao?
Đồng Ngôn không e dè kích thích bọn hắn, xấu xa quan sát đến sắc mặt của bọn hắn.
Dùng tình cảnh Tần Mệnh ngay lúc đó, sáng tạo như vậy một chi đội săn giết coi như có dự kiến trước, cái này là một đám người thoái hóa cảnh giới cùng tuổi, thêm chút bồi dưỡng, có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục cảnh giới, còn khả năng bởi vì trận cơ duyên này một lần nữa tu luyện đến đạt được đốn ngộ, tương lai không gian phát triển rất lớn. Nhưng, có lẽ liền Tần Mệnh đều không nghĩ tới tốc độc trưởng thành của hắn vậy mà so với nhóm người thoái hóa này nhanh hơn, hơn nữa lại thành con rể Tử Viêm Tộc. Bởi như vậy, chi đội kẻ săn giết này đã rõ ràng theo không kịp bước chân Tần Mệnh, còn có ý nghĩa tồn tại gì sao?
Quách Hùng, Mộng Trúc cùng các vị thủ lĩnh đều ho khan vài tiếng rất nhỏ, che dấu bản thân xấu hổ cùng xấu hổ, đối mặt với vấn đề thẳng thắn của Đồng Ngôn, bọn hắn vậy mà tìm không thấy lời giải đáp thích hợp.
Kỳ thật tốc độ phát triển của bọn hắn hơn hai năm qua đã để cho chính bọn hắn đều sợ hãi thán phục, hơn nữa một lần nữa tu luyện không hề buồn tẻ cùng khó chịu giống như suy nghĩ lúc bắt đầu, ngược lại đều đã có cảm ngộ mới, bọn hắn đều tin tưởng có thể khôi phục ở thời gian ngắn nhất, hơn nữa còn sẽ vượt qua bản thân đã từng. Đội săn giết ‘Tuyệt Ảnh’ cũng sẽ trở thành đội săn giết đỉnh cấp danh chấn một phương hải vực.
Nhưng, Đồng Ngôn một câu không chút khách khí như là bồn nước lạnh giội trước mặt, đem bọn họ giội đến chật vật, cũng giội cho tỉnh.
Tốc độ trưởng thành của Tần Mệnh quả thực là quá nhanh, xa xa vung bọn họ tại sau lưng, kẻ địch Tần Mệnh đối mặt cũng đã không phải là người bọn hắn có thể chống lại, động một cái chính là có chút Thánh Võ, thậm chí là bá chủ. Thời điểm bọn hắn truy cầu trở thành đội ngũ kẻ săn giết cường lực, thì Tần Mệnh đã danh chấn Cổ Hải.
‘Tuyệt Ảnh’ đã rất cường đại, cũng có ý nghĩa về sự hiện hữu của bản thân, nhưng, đối với Tần Mệnh ở hiện tại mà nói, cái ý nghĩa này lại có thể có bao nhiêu năng lượng?
Lý Mạt nhún nhún vai:
- Được! Hiện tại tốt! Không phải vấn đề chúng ta quyết định đi hay không, là vấn đề Tần Mệnh có còn cần ‘Tuyệt Ảnh’ hay không.
Bầu không khí trong đội ngũ ‘Tuyệt Ảnh’ thoáng áp lực, đều không có người nào nói chuyện.
Mộng Trúc nhàn nhạt đánh vỡ bình tĩnh nói:
- Nhìn Tần Mệnh làm sao an bài đi, nếu như hắn còn cần chúng ta, chúng ta tận khả năng giúp hắn làm chút ít chuyện, nếu như hắn không cần, chúng ta...
- Giải tán?
Tôn Minh thốt ra, nhìn đội ngũ bản thân thật vất vả mang đi ra, nhìn lại những đội săn giết khác, vừa mới huy hoàng lại muốn phải im bặt mà dừng? Nghĩ tới đây, hắn không vừa lòng nhìn Đồng Ngôn, cái tên này thật muốn ăn đòn!
Đồng Ngôn nhẫn nại cười lấy, lời nói thấm thía an ủi:
- Đừng khổ sở, không phải các ngươi không đủ ưu tú, là các ngươi đã theo không kịp bước chân Tần Mệnh.
Mã Đại Mãnh kéo lấy Đồng Ngôn h túm đến bên cạnh:
- Ngươi làm gì thế?
- Không có làm đi a? Cùng bọn họ nói chuyện phiếm đây này.
Đồng Ngôn sửa sang lấy cổ áo, lắc lắc tóc dài.
- Tiểu tử, ngươi như vậy rất dễ dàng bị chơi.
- Ai dám chơi ta? Phi, ngươi nói lời này là có ý gì?
- Ngươi đây gọi là chuyện gì!
- Cái đầu gỗ này của ngươi sao có thể hiểu tiểu gia ta, Tần Mệnh có một số việc không tiện làm, ta thay hắn làm.
Đồng Ngôn nháy mắt với Mã Đại Mãnh, cười hắc hắc đi ra.
Mã Đại Mãnh dựng thẳng ngón giữa đối với bóng lưng Đồng Ngôn, đi về hướng ‘Tuyệt Ảnh’, vỗ ngực nói:
- Bà nội nó không thành, gia gia ở đây! Có cái gì qua không được, Tần Mệnh không muốn các ngươi, có ta đây, ta mang các ngươi tiếp tục quật khởi, đợi ngày nào đó bản thân ‘Tuyệt Ảnh’ đắp nặn ra mười cái tám cái Thánh Võ, còn có ai dám xem nhẹ các ngươi?