Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1686 - Chương 1686 - Trái Tim Thanh Loan

Chương 1686 - Trái tim Thanh Loan
Chương 1686 - Trái tim Thanh Loan

- Đợi một chút! Cái gì gọi là... Bà nội nó không thành, gia gia ở đây?

Quách Hùng ngẩn người, câu đầu tiên chợt nghe được có chút mơ màng.

Sắc mặt Mộng Trúc quái dị:

- Có phải ngươi muốn nói... Mua bán không thành, tại nhân nghĩa hay không?

Mã Đại Mãnh gãi gãi đầu:

- Ách... Ta nói nói với ngươi không phải một cái ý tứ.

- Vậy ngươi giải thích đi, cái gì gọi là bà nội nó không thành, gia gia ở đây.

Mã Đại Mãnh không quan trọng xua tay:

- Liền tùy tiện dùng một từ, chấp chặt nhiều như vậy làm gì.

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Hắc Phượng nghênh ngang đi lướt qua hắn:

- Mất mặt a! Còn bà nội nó không thành gia gia ở đây, tại sao ngươi không nói chị dâu đây này!

Trong đêm cùng ngày, Tần Mệnh, Nguyệt Tình, Táng Hải U Hồn, lặng yên trèo lên Hoa Dương đảo.

Hoa Dương đảo là một tòa đấu thú đảo thuần túy, đường đi tung hoành trong quần sơn rậm rạp, cửa hàng mọc lên san sát như rừng, hơn ba mươi tòa đấu trường như là tinh thần tô điểm sâu trong hòn đảo xanh biếc. Nơi này người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều công tử hiển hách, thiếu gia tiểu thư tông môn cường tộc đều không quản đường xa nghìn dặm qua đến chơi cái kích thích, bất luận đêm đen hay ngày trắng đều có thể từ bên trong trường đấu thú nghe được tiếng hoan hô kịch liệt, tửu lâu nô lệ chợ giao dịch buôn bán suốt đêm. Hòn đảo thoạt nhìn không có nhiều người trông coi, rất rời rạc rất tự do, cung cấp cho tất cả người tới nơi này vui đùa phóng túng hạn độ lớn nhất. Nhưng trên thực tế đội ngũ liên minh đã khống chế cùng thùng sắt cả hòn đảo, ngoài sáng trong tối, xung quanh hòn đảo cùng trong hải dương, đều trải rộng các loại lực lượng thủ hộ.

Tại Tần Vân Y an bài ra hiệu, Tần Mệnh mới vừa tiến vào hải vực này đã bị bọn hắn phát hiện.

- Chờ các ngươi đã lâu, đám người Đồng Ngôn sớm đến.

Tần Vân Y đứng bên vách núi hoang vu tiếp đến bọn hắn, đi từ con đường bí mật dưới đất, trực tiếp thẳng đến chỗ sâu nhất trong hòn đảo.

Từ đường đi đến cung điện dưới lòng đất, đều thủ hộ trùng trùng điệp điệp phong ấn, vô cùng an toàn, cũng có thể ngăn cách khí tức của Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn.

Tần Mệnh trong lòng đất gặp được Yêu Nhi Đồng Hân, ôm ấp lấy thật sâu, cảm động lại mắc nợ, bản thân lần này xảy ra ngoài ý muốn, liên lụy nhất khó khăn nhất chính là các nàng.

Nhìn thấy người bằng xương bằng thịt, Yêu Nhi cùng Đồng Hân đều đè nặng tơ tình trong nội tâm, nói mấy lời ôn nhu liền buông lỏng ra.

Tần Mệnh nhìn thấy mấy bằng hữu Tuyệt Ảnh cũng là một hồi kích động, hơn hai năm không gặp, cảnh giới khôi phục so với hắn mong muốn đều tốt hơn, trong đây có cố gắng của bọn hắn, khẳng định còn có Hô Diên Trác Trác tận hết sức lực trợ giúp.

- Lão Hắc đều đến, nghe nói ngươi bị Bạch Hổ hành hạ? Đen đúng là chơi không được trắng nha ha.

Tần Mệnh chào hỏi với Hắc Phượng kiêu ngạo bên cạnh, một câu kích thích nó không được trợn trắng mắt.

- Đắc chí! Nhìn xem ngươi đắc chí! Nếu không phải hắc gia ta trên đường đi bảo hộ tiểu lão bà này của ngươi, nói không chừng nàng lúc này đã là áp trại phu nhân ở đỉnh núi nào đây này, đến lúc đó khóc chết ngươi choáng nha.

Tần Mệnh nói đơn giản chuyện đã xảy ra sau khi hắn bị nhốt tại Thanh Loan di tích cổ, thuận tiện giới thiệu Tần Lam cho bọn hắn.

Tần Lam mặc dù đáng yêu xinh đẹp, vụt sáng lấy đôi mắt to sáng lóng lánh, có loại một tinh quái ngây thơ nhiệt tình, nhưng đám người Đồng Ngôn biết rõ bối cảnh nha đầu kia, nên là yêu thích không nổi.

- Đáng yêu như thế a, các ngươi đều không thích, ta có thể ăn a.

Hắc Phượng cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa đáng yêu trên vai Nguyệt Tình, tham lam đến chảy nước miếng. Đây chính là bảo bối a, cái thứ đồ chơi này đều trân quý hơn so với nhóc cọp con kia, ăn hết khẳng định đại bổ.

- Tiểu Bạch, bắt nó mang đi ra ngoài, thu thập một lần.

Tần Mệnh mới mở miệng, Hắc Phượng vèo cái lui về phía sau mười bước, cảnh giác dán mắt vào Bạch Hổ.

- Đừng tới đây, lão tử hầm canh ngươi!

Bạch Hổ đều lười phản ứng với cái tên đen này.

Yêu Nhi nói sang chuyện khác:

- Các ngươi làm sao bây giờ mới đến, trên đường gặp phải chuyện gì chậm trễ?

- Gặp phải cường giả Đông Hoàng Thiên Đình, thật vất vả mới thoát thân, Táng Hải U Hồn bị trọng thương, chúng ta nghỉ ngơi ba ngày ba đêm mới qua đến.

Tần Mệnh càng nói về chuyện của nữ tử Đông Hoàng Chiến Tộc kia, lần này nói rất kỹ càng, cố ý nhắc nhở cho đám người Đồng Ngôn một câu, không nên xem nhẹ anh hùng thiên hạ, nhất là cường giả Thiên Đình đại lục.

Đám người Đồng Ngôn đều nhìn về phía Táng Hải U Hồn trọng thương, mặc dù không rõ ràng thực lực cụ thể của hắn lắm, nhưng tối thiểu có một điểm có thể khẳng định, Táng Hải U Hồn tuyệt đối không kém, hơn nữa bởi vì độ cao đã từng đạt tới, đối với vận dụng võ pháp có lấy giải thích độc đáo, tam trọng thiên đỉnh phong đủ để thi triển ra sức chiến đấu đến gần vô hạn tứ trọng thiên, vậy mà lại không tổn thương mảy may đến nữ tử kia?

- Thiên tài Đông Hoàng Chiến Tộc sao? Nếu như cùng cảnh giới với ngươi, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?

Đồng Ngôn nhìn Tần Mệnh, khó được nghiêm túc lên.

Tần Mệnh lắc đầu:

- Năm phần!

- Chỉ có năm phần?

- Năm phần nắm chắc đánh không phân thắng bại.

- Mới không phân thắng bại??

Bình Luận (0)
Comment