Ôn Dương trước kia vụng trộm phỏng đoán qua thân phận thần bí của Tần Mệnh, nhưng cao nhất cũng chỉ nghĩ tới bá chủ nào đó tại phía đông Cổ Hải, lại không nghĩ rằng một gậy tre đã chọc đến phía tây, còn liên lụy ra tổ chức cường đại đến phức tạp như thế, mà Tần Mệnh càng không phải quân cờ bá chủ nào đó, mà là nhân vật quan trọng trong hệ thống liên minh giữa Tử Viêm Tộc cùng Thiên Vương Điện.
Ôn Dương là mang tâm tình căng thẳng lại phức tạp đi đến cung điện dưới mặt đất, nhìn cả phòng Thánh Võ, Thánh Thú, khí thế của hắn đều không tự giác yếu đi.
Trước kia còn nghĩ đến bái Tần Mệnh là thầy, đi theo hắn lưu lạc thiên hạ, nghênh đón khiêu chiến, tiêu sái khoái ý, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn nào có tư cách! Nào có cái phần vinh hạnh đặc biệt kia! Tần Mệnh giống như là mặt trời mọc lên ở phương đông, bản thân càng giống như là ánh đèn không bắt mắt, có thể làm cái bộ hạ đều xem như may mắn. Ôn Dương thời điểm vừa bắt đầu nghe đến mấy ‘Câu chuyện’ phức tạp lại điên cuồng này, từng có một thời gian ngắn e ngại, còn có qua suy nghĩ vĩnh viễn không lại đi tìm Tần Mệnh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện sâu trong nội tâm mình thậm chí có một một điểm hưng phấn cùng xao động như vậy.
Như là đã quyết định truy cầu toàn bộ cuộc sống mới, còn có cái gì tốt để lui bước hay sao? Dù cho làm bộ hạ, cũng muốn đặc sắc xa so với cuộc sống hắn bây giờ. Cho nên tại thời điểm liên minh Tinh Diệu tìm đến hắn, hắn không do dự liền cưỡi Cự Giác thú đến đây. Trên đường đi không ngừng phồng lên cảm xúc, mang theo khí thế, để cho bản thân dũng cảm đối mặt, về sau bản thân cũng nở nụ cười, như là làm sao đuổi kịp pháp trường? Thản nhiên đối mặt là tốt.
Nhưng tới khi hắn thật đi đến nơi này, nhìn thấy lần lượt từng khuôn mặt xa lạ, nhìn thấy Tần Mệnh mặt mỉm cười, vậy mà không tự giác được khẩn trương lên, trong đầu cũng nhớ tới truyền thuyết về Tần Mệnh cùng đám người kia.
Ôn Dương muốn biểu hiện khí độ, thật có chút thời điểm khí độ không phải ngẫm lại là có thể biểu hiện ra ngoài.
Đồng Ngôn nằm ngửa ở trên ghế, hai chân kê lót trên bàn, từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Dương, xùy tiếng nở nụ cười, đây chính là đồ đệ Tần Mệnh thu? Quá bình thường a. Bộ dáng bình thường, khí thế bình thường, cảnh giới bình thường, cảm giác càng.... Nếu không phải cân nhắc đến hắn cứu Tần Mệnh, Đồng Ngôn cũng nhịn không được mà kích thích hắn.
Thật vất vả thu một đồ đệ, cũng không sai biệt lắm a.
Không chỉ Đồng Ngôn thất vọng, những người khác ngay cả bọn người Yêu Nhi đều có chút ngoài ý muốn, mặc dù không có biểu lộ ra cái gì, nhưng trong lòng chính xác thất vọng.
Tần Mệnh khó được một lần thu đệ tử, bọn hắn kỳ thật rất đợi chờ, Yêu Nhi Nguyệt Tình các nàng thậm chí còn chuẩn bị cho tốt lễ vật, kém chút có thể chấp nhận, nhưng chủ yếu là... Kém quá nhiều. Cũng không phải cái cái gì khác, chính là dáng vẻ khẩn trương, khí thế yếu ớt, cùng sức tưởng tượng một trời một vực.
Trong phòng bầu không khí trầm mặc, Ôn Dương đều trở nên co quắp, mặc dù trải qua rất nhiều tình cảnh, nhưng đối mặt cả phòng Thánh Võ, nguyên một đám kỳ tài kinh thái tuyệt diễm, trong lòng không tự chủ được mà căng thẳng.
- Cự Giác thú đâu? Sẽ không chạy thoát rồi đấy chứ?
Tần Mệnh lúc rời đi đã để Cự Giác thú lại cho Ôn Dương, thời khắc mấu chốt khả năng giúp đỡ hắn làm chút ít che dấu.
- Ở tại bờ biển, khổ người quá lớn, không dám cho nó đi vào.
Ôn Dương lặng lẽ hít sâu mấy cái, lộ ra nụ cười tươi.
Tần Mệnh vỗ vỗ vai của hắn:
- Đến đây, giới thiệu cho ngươi. Nguyệt Tình, Yêu Nhi, Đồng Hân, Đại Mãnh...
Ôn Dương theo thứ tự hành lễ, Đồng Hân các nàng cũng mỉm cười.
Tần Mệnh theo thứ tự giới thiệu, đi qua bên người Đồng Ngôn, rất tự nhiên bỏ qua.
- Vị này chính là...
Ôn Dương rất mẫn cảm, thiếu niên kiêu căng quái đản này lại mang một ít tà khí chính là giống như rất không chào đón hắn.
- Ai??
- Vị này...
- Nào có người?
Đồng Ngôn trợn trắng mắt:
- Ta là đại ca của hắn!
- Xin chào, ta là Ôn Dương.
Ôn Dương vẫn là chủ động vươn tay cùng Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn nhìn hắn trong chốc lát, dưới ánh mắt cảnh cáo của Đồng Hân, hắn vươn tay:
- Đồng Ngôn! Đại ca Tần Mệnh! Một nam tử hắn lập chí muốn dùng một đời vượt qua!
Đồng Ngôn? Thiếu gia Tử Viêm Tộc, trách không được đây này. Ôn Dương hiểu Đồng Ngôn kiêu căng, công tử ca thế lực bá chủ, không có điểm ngạo khí liền không bình thường.
Tần Mệnh biết rõ mọi người rất thất vọng đối với Ôn Dương, tuy nhiên hắn còn rất thích tính cách của Ôn Dương, hơn nữa Ôn Dương hiện tại đang ở vào thời khắc lột xác mấu chốt, một nam tử đã trải qua vài chục năm giãy dụa, cuối cùng rời khỏi gia tộc, để xuống hết thảy chỉ vì truy cầu võ đạo, kỳ thật đã là cái gì cũng đều đã thấy ra, chỉ cần dẫn đường tốt, hắn nhất định sẽ là một hạt giống tốt. Đương nhiên, Tần Mệnh nguyện ý thu hắn, cũng là ở vào cảm ơn, ở vào cái phần áy náy kia. Nếu như không phải do mình, Ôn Dương cùng gia tộc của hắn cũng không có khả năng gặp phải biến cố lớn như vậy.
- Kêu tiếng sư mẫu, đưa ngươi một lễ vật.
Yêu Nhi vẫn là lấy ra lễ vật đã chuẩn bị tốt.
Ôn Dương vừa mừng vừa sợ, sư mẫu? Tần Mệnh thật muốn nhận ta làm đệ tử? Hắn không dám mạo muội nói tiếp, vốn là mắt nhìn Tần Mệnh, sau khi Tần Mệnh gật đầu, mới kính cẩn lễ phép hành lễ, kêu một tiếng sư mẫu.
- Quỷ Ảnh Cửu Tông Bộ! Tu luyện thật tốt, gặp phải nguy hiểm đánh không lại thì bỏ chạy.