- Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn ta thực sự không có cảm giác?
- Cảm giác thế nào?
- Cảm giác này!!
Yêu Nhi nghiêng người, thể hiện dáng người thướt tha đường cong của nàng, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, đường cong nóng bỏng phối hợp với kiều nhan xinh đẹp của nàng, nóng bỏng làm cho người ta chảy máu mũi.
Tần Mệnh cũng có chút nóng lòng, liên tục trấn an:
- Dè dặt! Dè dặt! Đừng làm thế, ảnh hưởng không tốt.
- Đó chính là có cảm giác, cái này cũng không sai biệt lắm, ta cho rằng thân thể ngươi có vấn đề.
Tần Mệnh chống đỡ không nổi nàng, nâng tiểu hồ ly lên cẩn thận quan sát:
- Tiểu gia hỏa này có địa vị gì?
- Địa vị của nó rất lớn.
Yêu Nhi trèo vào phòng, dáng người nóng bỏng hoàn toàn bày ra trước mắt Tần Mệnh, thị giác trùng kích câu hồn đoạt phách khiến Tần Mệnh đều âm thầm chống đỡ không nổi, hôm nay nha đầu này thay đổi sang váy ngắn màu đỏ rực, phối hợp với da thịt trắng như ngọc của nàng, dáng người nóng bỏng, đây gọi là muốn chết.
Tần Mệnh cũng ngại nhìn nhiều:
- Ngươi dùng vải cũng quá tiết kiệm rồi, ta không cần phải tiết kiệm như vậy.
- Ngươi không vui sao? Ta có thể vì ngươi mặc thêm vài món.
Yêu Nhi thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn vài cái.
- Chúng ta vẫn nên nói về tiểu hồ ly đi.
- Nó là Cửu Dương Thiên Hồ! Gia gia ở Đại Long Sơn cứu phụ mẫu nó, còn thiếu chút nữa mất mạng, phụ mẫu nó trước khi chết đem tiểu gia hỏa này cho gia gia ta, gia gia trở về liền đưa cho ta, khi đó nó mới vừa mở mắt.
Yêu Nhi nói đơn giản, không giải thích nhiều. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tần Mệnh, đá rơi hai đôi giày hoa nhỏ:
- Ngươi bây giờ mạnh cỡ nào?
- Nhất Trọng Thiên đỉnh phong đi.
Tần Mệnh mấy ngày nay tìm hiểu Kiếm Điển cùng Chân Lôi Quyết lại có thu hàng, cảnh giới hẳn là ở Nhất Trọng Thiên đỉnh phong.
- Ta bồi ngươi luyện tập?
- Được không?
Tần Mệnh bị một câu nói của nàng khơi dậy chiến ý, Yêu Nhi là một trong ngũ cường bát tông, kỳ tài trăm năm có một của Huyết Tà Tông, võ pháp cùng huyết mạch đều vô cùng quỷ dị, hiện tại lại là Huyền Võ cảnh nhị trọng thiên. Tần Mệnh thật hứng thú cùng nàng đánh một trận, chiến đấu như vậy mới có thể ép buộc ra tiềm lực của hắn, để cho hắn biết mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Ta có một điều kiện.
Cánh tay ngọc trắng như tuyết của Yêu Nhi ôm lấy cổ Tần Mệnh, tươi cười ái muội, hai mắt tà mị nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tần Mệnh đẩy tay ngọc của nàng ra:
- Tư thế cũng không cần thân mật như vậy.
Bàn tay nhỏ bé của Yêu Nhi lại khoác lên cổ hắn:
- Ta muốn ngươi thi triển Tu La đao!
- Thật vậy?
- Ta giống như nói đùa sao.
- Ngươi có thể nghĩ kỹ, Tu La đao của ta hiện tại so với lần trước mạnh hơn gấp mười lần.
Tần Mệnh đã từ trong Tu La đao cảm ngộ được võ pháp, tuy rằng là sơ cấp nhất, nhưng uy lực vô cùng khủng bố, ngay cả chính hắn cũng kinh hãi.
- Đừng xem thường ta nha. Yêu Nhi đối với Tu La đao của Tần Mệnh rất hứng thú, lần trước trà hội không có cơ hội, lần này vừa vặn đến thử thực lực chân chính của Tần Mệnh.
- Tốt!
Tần Mệnh đang muốn đẩy tay Yêu Nhi ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tần Dĩnh kinh hỉ chạy vào:
- Ca ca, huynh xem ai tới!
- Hì hì, Tần công tử?
Thải Y vui vẻ nhảy vào, đưa tay sau lưng, cười híp mắt.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng có chút ái muội, hai tiểu nha đầu trở tay không kịp, đều cứng đờ ở đó, kinh ngạc nhìn hai người.
Tần Dĩnh thè lưỡi nhỏ, sao còn câu đến một chỗ rồi, ca ca xuống tay thật nhanh a.
Nụ cười trên mặt Thải Y chậm rãi biến mất, nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Yêu Nhi, ngữ khí bất mãn:
- Ngươi là ai! Y phục của ngươi ném ở đâu rồi!
- Thải Y? Sao ngươi lại đến đây?
Tần Mệnh rất ngoài ý muốn, càng kinh hỉ, tính ra hai ba tháng không gặp được nàng.
- Đến không đúng lúc sao?
Thải Y vểnh môi, hừ một tiếng, ánh mắt không tốt nhìn Yêu Nhi.
Tần Mệnh đứng dậy.
- Ta đến giới thiệu, vị này là Huyết Tà Tông, Yêu Nhi, vị này là sư muội Thải Y của ta.
- Yêu Nhi? Sao nàng lại ở trong phòng ngươi?
Thải Y trong lòng kinh ngạc, ánh mắt vẫn tràn ngập địch ý.
Hiện tại trong tông nghị luận nhiều nhất chính là Tần Mệnh, sau đó chính là Yêu Nhi, một người là ngoài ý muốn nhất của hội trà lần này, một người là đáng sợ nhất hội trà lần này, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy đối phương, càng không nghĩ tới nàng lại cùng Tần Mệnh ngồi cùng một chỗ, còn rất mập mờ.
- Nàng đến đây làm khách.
- Làm khách ngồi đến trên giường ngươi rồi?
Thải Y càng tức giận hơn, nếu ta không đến, hai người các ngươi còn không lăn lại với nhau.
Yêu Nhi cười duyên:
- Cùng đi? Ta không phiền đâu.
- Ngươi...... Tần công tử, ngươi đến bên này, đừng dựa gần nàng như vậy.
Thải Y thở phì phì miệng, nếu không phải biết nữ tử này đáng sợ, nàng thật muốn đi lên túm lấy nàng đánh hai cái.
Tần Mệnh cười lắc đầu, đi tới:
- Ai tới đây cùng ngươi.
- Ta đến một mình. Ngươi không giải thích?
- Giải thích cái gì?
- Giải thích về nàng!
Thải Y thật sự có chút tức giận.
Yêu Nhi cười nói:
- Ngươi cùng Tần Mệnh có quan hệ gì, là tiểu tình lang của ngươi sao? Hắn ta cần phải giải thích cho ngươi?
Một câu nói làm cho Thải Y đỏ mặt.
Tần Mệnh vội vàng kéo Thải Y ra bên ngoài, hắn cũng không chống đỡ nổi Yêu Nhi, đừng nói Thải Y.
- Bây giờ rừng rất nguy hiểm, sao ngươi lại dám đến đây một mình.
Thải Y nghiêm mặt nhìn Tần Mệnh, rất lâu sau mới hừ một tiếng:
- Hai vị sư tỷ đi cùng ta.