Chương 2687: Tần Mệnh đến (1)
Chương 2687: Tần Mệnh đến (1)
Đi qua mười năm luyện hóa, những hắc thiết lấy được từ trong Huyễn Linh Pháp Thiên này đã cùng hắn trọn vẹn dung hợp, trở thành một bộ phận thân thể. Truyền thừa cùng lực lượng ẩn chứa bên trong hắc thiết cũng đang không ngừng thấm vào huyết nhục linh hồn của hắn, tẩm bổ lấy hắn, biến đổi lấy hắn, càng mang đến chỗ tốt vô cùng vô tận.
Năm đó Hắc Thiết Cấm Khu có thể nói là chuyển dời toàn bộ đến trong thân thể Đại Mãnh, hắn có thể có phát triển nhanh như vậy, các loại cơ duyên nhiều năm qua là một phương diện, năng lượng ẩn chứa bên trong hắc thiết tức thì là phương diện quan trọng nhất.
Hiện tại Đại Mãnh không những khống chế được Hắc Sa hình thành chiến giáp tại mặt ngoài thân thể, tầng tầng gia cố chiến phủ, càng có thể ở thời điểm đặc thù đem Hắc Sa dung nhập huyết nhục thân thể, biến thành vũ khí chiến tranh đáng sợ, uy lực tuyệt luân. Còn luyện hóa các loại khô lâu, có thể nói là Khôi Lỗi, càng có thể nói là chất dinh dưỡng của hắn, thời khắc mấu chốt còn có thể tế hiến cho hắn.
Bộ này truyền thừa là càng nghiên cứu càng cảm thấy cường đại, càng quen luyện càng cảm thấy đáng sợ! Không cô phụ Đại Mãnh năm đó vì đạt được nó suýt chút nữa trả giá bằng cả tính mạng!
Còn việc lai lịch Hắc Thiết Cấm Khu, Đại Mãnh đã sớm từ trong tham ngộ tìm đến dấu vết. Đó cũng không phải một nơi chôn cất linh hồn, mà là mảnh địa ngục nguyền rủa, cụ thể lai lịch đã không thể nào truy tìm, chỉ biết là lúc ban đầu là xuất hiện ở thời đại Thượng Cổ, trước sau trải qua năm đời chủ nhân, năm lần huy hoàng, chỉ là mỗi một thời đại đều không được chết già. Một khi trọn vẹn dung hợp nó, nó sẽ không ngừng liên tục phóng xuất ra uy lực cường hãn, để cho thực lực chủ nhân càng ngày càng mạnh, phát triển sẽ càng lúc càng nhanh, cho đến khi đạt đến đỉnh phong, lại tại đỉnh phong mà nằm bên bờ hủy diệt, để cho chủ nhân hóa thành Hắc Sa, chìm vào cấm khu.
Đại Mãnh mới đầu có chút lo lắng không yên, còn vẫn luôn do dự có nên tiếp tục tu luyện hay không, nhưng cuối cùng vẫn là kiên định dung hợp nó. Mặc kệ tương lai như thế nào, hắn khát vọng loại lực lượng này, hắn càng hy vọng tương lai ngày nào đó có thể dùng biện pháp của mình phá bỏ phần nguyền rủa này! Giống với Tần Mệnh, mặc dù cuối đường có thể là hủy diệt, như trước cố định mà tiến lên phía trước!
Đây là khát vọng, càng là tín niệm, đây là chinh phục, càng là ý nghĩa võ đạo!!
Trưởng Công Chúa yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, tay ngọc nhẹ nâng chiếc cằm thon, ôn nhu nhìn Đại Mãnh tu luyện trước mắt, khóe miệng mang theo vài phần cười yếu ớt như có như không. Mười năm biệt ly cuối cùng lại gặp mặt, còn chờ được đến tình yêu của bản thân, câu chuyện như cổ tích cứ như vậy chân thật xảy ra ở bên người. Nàng rất thỏa mãn, cũng quý trọng an bình ngắn ngủi hiện tại, đã nghĩ ngợi nhìn nhiều hắn vài lần.
Mạnh Hổ nói không chừng lúc nào đó sẽ muốn đi, lần rời khỏi này khả năng muốn thật lâu mới có thể gặp mặt, còn không biết sẽ ở dưới tình huống như thế nào.
Nàng cũng không phải người truy cầu tướng mạo tư thủ, nàng tôn trọng lựa chọn của Mạnh Hổ, cũng ủng hộ chí hướng của hắn, chỉ cần trong lòng nhớ mong, ngẫu nhiên gần nhau, vậy là đủ.
Tịch Tiểu Nhan lặng yên không một tiếng động mà bước vào phòng, giương lên lông mi xinh đẹp, nhìn Đại Mãnh đang tập trung toàn bộ tinh thần minh tưởng, nhìn lại Trưởng Công Chúa si tình ngẩn người bên cạnh, nhỏ giọng một câu:
- Có đẹp như thế?
- A!
Trưởng Công Chúa hoa dung thất sắc, nghẹn ngào kinh hô, thấy rõ là Tịch Tiểu Nhan mới thoáng thở ra hơi:
- Tiểu Nhan?? Làm sao ngươi lại tới đây?
- Tịch Tiểu Nhan?
Đại Mãnh từ trong bế quan tỉnh giấc, khống chế lấy Hắc Sa đậm đặc suýt chút nữa bạo động, liên tiếp dung nhập đến bên trong huyết nhục gân cốt, vốn là thân thể hùng tráng lại lộ ra một cỗ khí thế cường tráng như huyền thạch sắt thép.
Tịch Tiểu Nhan rất kinh ngạc:
- Hai ngươi ở cùng nhau sao? Ba tháng không gặp, phát triển nhanh như vậy sao?
- Chớ nói nhảm!!
Tịch Tiểu Nhan bĩu bĩu môi:
- Trên giường đều bày hai gối đầu. Tỷ tỷ, ngươi... Mang thai à?
Trưởng Công Chúa mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, mặc dù đã sớm hiểu rõ Tịch Tiểu Nhan dí dỏm, nhưng vẫn là bị cái phần ăn mặn vốn không kị này kích thích cho mặt đỏ bừng.
- Ngươi không phải là bị quản chế sao?
Mạnh Hổ dở khóc dở cười, nha đầu kia lại được thả ra, trong điện tránh không được lại muốn ầm ĩ một hồi.
- Ba tháng a! Còn muốn giam ta tới khi nào? Hơn nữa, chuyện lại không liên quan tới ta.
Tịch Tiểu Nhan dương dương đầu tự đắc, rất không cam lòng.
- Vẫn còn không quản chuyện của ngươi sao, suýt chút nữa hủy tên tuổi anh hùng cả đời Vũ trưởng lão người ta.
Trưởng Công Chúa nhớ tới kiện phát sinh kia ba tháng trước sự liền muốn cười, Vũ trưởng lão đều hơn tám mươi tuổi, tốt thay cho một lần lăn qua lăn lại, râu ria tức giận đều vểnh đi lên.
…
Tịch Tiểu Nhan không quan trọng, nghiêng đầu nhìn Đại Mãnh, lại nhìn Trưởng Công Chúa một cái:
- Ta nói thật, hai ngươi là thật không xứng! Tỷ tỷ, ngươi không sợ hắn đè chết ngươi a.
- Tiểu Nhan!!
Trưởng Công Chúa xấu hổ.
- Còn không cho nói.
Tịch Tiểu Nhan bĩu môi, đi đến trước mặt Đại Mãnh, đưa tay vỗ vỗ bả vai cường tráng của hắn:
- Yêu quý tỷ tỷ của ta nhiều chút, nhìn ngươi cái thân bộ xương này, té ngã đều như trâu rừng, bình thường nhịn nhiều một chút, ít lăn qua lăn lại nàng.
Đại Mãnh dở khóc dở cười:
- Tiểu Nhan, ta giới thiệu cho ngươi nam tử?