Nguyệt Tình rất cao hứng vì Tần Mệnh trưởng thành, nhưng cũng lo lắng Tần Mệnh tu luyện tà môn võ pháp gì đó.
- Lão gia tử cho.
Lão nhân?
Nguyệt Tình bừng tỉnh, trách không được, nhưng trong lòng lại vẽ ra một nghi vấn, lão gia tử rốt cuộc là thân phận gì? Lại là Đại Diễn Kiếm Điển, lại là Tu La đao.
Tần Mệnh đem chuyện xảy ra trong nửa năm qua này đơn giản nói ra, không có bao nhiêu giấu diếm, đối với Nguyệt Tình cũng không cần giấu diếm cái gì.
Từ hợp tác với Hô Diên gia tộc, đến hội võ trong hội trà, từ tính kế Tào Vô Cương thất bại, đến trở lại Thanh Vân tông, từ giải cứu Đại Thanh Sơn, đến đối kháng Nam Cung gia tộc, rồi sau này là Vương quốc dưới đáy biển.
Vô thức, nói rất nhiều rất nhiều.
Tần Mệnh chưa bao giờ thoải mái, thả lỏng tất cả đề phòng, cùng Nguyệt Tình chia sẻ nỗ lực phát triển của mình. Nửa năm này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng thực sự đã thay đổi cuộc sống của hắn ta, cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn
Nguyệt Tình lặng yên nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Tuy rằng Tần Mệnh nói rất thoải mái tùy ý, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được hung hiểm cùng gian nan ở bên trong , cũng có thể cảm nhận được Tần Mệnh kiên trì cùng quật cường, nàng bỗng nhiên có chút thương tiếc, cũng có chút tiếc nuối, chính mình không thể ở lại lúc Tần Mệnh cần nhất, không thể cùng hắn trải qua. Nếu có mình ở đây, hắn có lẽ sẽ không đi khó khăn như vậy.
Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm:
- Lăn qua lăn lại nửa năm, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tông chủ đã quyết định thủ hộ Lôi Đình cổ thành, cũng sẽ bảo trụ bí mật, về sau một đoạn thời gian rất dài hắn cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa, có thể tâm không lo lắng tu luyện võ pháp.
Điều duy nhất cần giải quyết là, Đại Trưởng Lão!!
Tần Mệnh bỗng nhiên nhớ tới, tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn hình như cố ý xử trí đại trưởng lão, chẳng lẽ triệu Mộ Bạch trưởng lão trở về chính là vì chuyện này? Mộ Bạch trưởng lão cùng thế vô tranh, trời sinh tính đạm bạc, rất ít tham dự sự vụ trong tông, tuy nhiên thực lực vô cùng mạnh, gần với đại trưởng lão.
Nguyệt Tình nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi tương lai muốn rời khỏi Thanh Vân tông sao?
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Nếu sẽ ở lại Thanh Vân tông, đương nhiên phải từng bước làm tốt nhất, tranh thủ trở thành tông chủ kế tiếp, làm một trong bát chủ Bắc Vực. Bây giờ tông chủ đã cho ngươi điều kiện này, tại sao ngươi không đồng ý?
- Ngươi hy vọng ta làm tông chủ sao?
Nguyệt Tình thản nhiên cười khẽ, tiên nhan tuyệt mỹ sáng ngời trong lòng Tần Mệnh.
- Trước kia chỉ hy vọng ngươi có thể tránh thoát hết thảy hiện thực, rời khỏi nơi này, ra bên ngoài xông vào trãi nghiệm, đi con đường thuộc về ngươi, hiện tại thì sao...
- Hiện tại hy vọng ta ở lại?
- Bây giờ càng hy vọng ngươi có thể rời đi.
Tần Mệnh cũng nở nụ cười:
- Ta chưa từng nghĩ tới muốn làm tông chủ, chuyện ta chờ mong nhất chính là an bài Tần gia thật tốt, phát triển tốt Lôi Đình cổ thành, sau đó vô ưu vô lo đi khắp nơi, tu luyện xông pha, đi qua phong cảnh khác nhau, gặp những người khác nhau, trải nghiệm các loại võ pháp mới lạ, theo đuổi võ đạo cao hơn.
Tần Mệnh lúc trước không dám nghĩ những điều này, vẫn lo lắng bí mật truyền thừa của chúng Vương bại lộ, đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể bảo vệ Tần gia. Hiện tại tốt rồi, có Thanh Vân tông che chở, hắn chỉ cần báo thù là có thể rời đi.
Nguyệt Tình quỳ gối ngồi, dịu dàng cười nói:
- Khi còn nhỏ, ngươi nắm lấy tay ta nói, tương lai ngươi phải đi qua ngàn núi vạn sông, đi qua biển cả vô tận, nhìn đến tận cùng thế giới.
Tần Mệnh gãi đầu:
- Lời nói khi đó còn nhớ sao?
Nguyệt Tình vui tươi cười hắn:
- Ngươi khi còn bé đã từng nói rất nhiều lời khen ngợi nha, lúc nói còn luôn đứng đắn, cũng không đỏ mặt.
Tần Mệnh lúng túng cười:
- Khi còn bé, không hiểu chuyện.
- Dì và mọi người có khỏe không?
Nguyệt Tình kỳ thật rất nhớ thời thơ ấu, nhớ nhung khi đó vô ưu vô lo, hoài niệm khi đó đơn thuần.
- Cũng may, vừa khôi phục tự do còn có chút không thích ứng, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
- Khi nào trở về? Hãy trở lại gặp họ.
- Ngày mai sẽ trở về! Chuyện của Thanh Vân tông giải quyết xong, trở về cho bọn họ uống một liều thuốc an thần.
Tần Mệnh tung người bắn lên, đưa tay hướng về phía Nguyệt Tình:
- Khiêu chiến!!
- Ngay cả ta cũng không buông tha?
- Ta vừa đột phá, ngươi cũng vừa đột phá, cùng nhau mài giũa.
Tần Mệnh có thể áp chế Mộ Trình, không nắm chắc áp chế Nguyệt Tình. Chỉ luận thiên phú mà nói, Nguyệt Tình đủ để nắm giữ Thiên Đạo Tông Hình Gia!
Nguyệt Tình lấy ra bảo kiếm, bỗng nhiên hỏi một câu:
- Yêu Nhi là xảy ra chuyện gì?
- Nàng đến hỗ trợ, có nàng trấn, tông chủ bọn họ không dám làm bậy.
Nguyệt Tình như cười mà không phải cười nhìn ánh mắt Tần Mệnh:
- Ta nói quan hệ của hai người, bên ngoài đồn đãi các ngươi tư định cả đời?
- Không khoa trương như vậy, nếu nàng chỉ là đơn giản như mặt ngoài , cũng không phải Yêu Nhi.
Trong lòng Tần Mệnh hắn rõ ràng quan hệ của hai người nhất.
Yêu Nhi cử chỉ ngôn ngữ thoạt nhìn rất cởi mở, thân mật giống như tình nhân , nhunghw thực tế căn bản không phải là chuyện như vậy, mỗi lần bắt hắn, luôn vô cùng xảo diệu duy trì khoảng trống, căn bản không có thật sự dán cùng một chỗ.
Nhất là lần trong sơn động, có thể là lần đầu tiên hai người chân chính thân mật tiếp xúc, kết quả chính là một cái bạt tai vang dội.
- Nàng có tình cảm với ngươi?
- Hẳn là có chút hảo cảm, nhiều hơn hẳn là tò mò, nàng muốn đến gần ta, hiểu ta.
Tần Mệnh trong lòng còn có một câu, Yêu Nhi là muốn chinh phục hắn.