Yêu Nhi mỗi lần trêu chọc đều nhìn ánh mắt hắn, chờ đợi tâm tình hắn ba động, nhưng Tần Mệnh hết lần này tới lần khác thờ ơ, cứ như vậy lần lượt khơi dậy lòng hiếu thắng của Yêu Nhi.
Tóm lại, các loại nhân tố đều có, Tần Mệnh cũng nói không rõ lắm, chỉ biết Yêu Nhi không có ý xấu, như vậy là đủ rồi.
- Bắt đầu rồi, bí kỹ, Nghịch Long Bộ.
Nguyệt Tình đột nhiên tại chỗ lắc ra ba đạo tàn ảnh, trong phút chốc xuất hiện trước mặt Tần Mệnh, giống như tiên tử phiêu dật, đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bảo kiếm nhanh như lưu quang, bắn tới cổ họng Tần Mệnh, không có bất kỳ hoa kiều nào, lại tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.
- Đến rất tốt.
Tần Mệnh khí thế chấn động, Đại Diễn Cổ Kiếm tất nhiên cũng bắt đầu, cường thế đối kích.
Tinh! Chuẩn! Tàn nhẫn! Toàn lực ứng phó!
Tuy nhiên...
Nguyệt Tình đang đứng thẳng tắp tập kích lại ở giây tiếp theo không thể tưởng tượng nổi lui ra ngoài năm bước, ngay sau đó xuất hiện ở bên trái phải của hắn, phốc...
Kiếm quang chợt hiện ra, một tia tơ máu xẹt qua bả vai Tần Mệnh.
- Máu vàng!
Nguyệt Tình ngạc nhiên, vừa rồi Tần Mệnh chỉ là nhắc tới, không có khái niệm quá thẳng thắn, hiện tại vừa nhìn, thật sự là màu vàng.
Tần Mệnh lại sửng sốt, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Huyễn thuật? Làm sao có thể đột nhiên rút lui nhanh chóng trong lúc tập kích , hoàn toàn không phù hợp với quy luật.
Nguyệt Tình cười khẽ, khí thế lại càng thêm phiêu dật.
- Sững sờ cái gì, ta đã nhắc nhở qua, Nghịch Long Bộ! Một bộ pháp bí kỹ!
- Ngươi có thể tùy ý thay đổi vị trí?
Tần Mệnh kinh ngạc càng kinh hỉ, chiến ý tăng vọt, đột nhiên xoay người, cường thế mãnh công.
Tần Mệnh trở lại nhà kho vào ngày hôm sau, Yêu Nhi lại không có ở đây, chỉ có Khương Bân buồn chán ngồi ngủ gật dưới tàng cây.
- Thiếu gia!
Khương Bân ưỡn người nhảy dựng lên, mặt xoa xoa, đầy máu sống lại, bước nhanh tới đón, mấy ngày nay nhàm chán chết đi. Muốn tu luyện đi, linh lực gần nhà kho vô cùng thiếu thốn, cũng không biết thiếu gia kiên trì như thế nào.
- Ồ, Nàng là...
Nhìn thấy Nguyệt Tình đi ra bên cạnh Tần Mệnh, trước mắt Khương Bân sáng ngời, thật đẹp! Có vẻ như trái tim của ta đã đột nhiên bị bắt bởi một cái gì đó.
- Khương thúc.
Nguyệt Tình mỉm cười gật đầu, khi còn bé nàng ở Tần gia một thời gian, lúc ấy Khương Bân đã là cung phụng Tần gia. Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, Khương Bân vẫn là thanh niên, một chút cũng không thay đổi.
- Ngươi là Nguyệt Tình cô nương?
Khương Bân bỗng nhiên nhớ tới, mỹ nữ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành như thế, lại là ở Thanh Vân tông, không phải Nguyệt Tình thì là ai.
- Đã lâu không gặp.
Khương Bân kinh diễm lại thán phục, khi còn bé đã là một mỹ nhân, lớn lên càng vô cùng đẹp, trách không được đều nói nàng là đệ nhất mỹ nữ đời mới của Thanh Vân tông.
- Họ đã đi đâu? Không có gì xảy ra chứ.
Tần Mệnh không thấy Yêu Nhi và Diệp Tiêu Tiêu các nàng.
- Ngày đầu tiên ngươi không trở về, chúng ta đi hỏi, Võ Tông Các bên kia nói là ngươi ở bên trong bế quan. Yêu Nhi cô nương nhàm chán, liền đến diễn võ trường thiết lập lôi đài, tiếp nhận tất cả đệ tử của Huyền Võ cảnh nhị trọng thiên trong Thanh Vân tông khiêu chiến, một mình đấu, quần chiến, tùy tiện.
- Sau đó thì sao?
Tần Mệnh biết nàng sẽ không an phận.
- Thái độ từ cái miệng kia của nàng, thiếu gia ngươi nghĩ cũng có thể nghĩ ra, rất nhiều Huyền Võ cảnh của Thanh Vân tông đều bị nàng kích thích, xếp hàng muốn giáo huấn nàng. Kết quả Yêu Nhi mở ra điều kiện, một ngày chỉ cùng các nàng chơi ba trận, ai lên đài thì phải ký huyết thư, bại, để lại ngón tay út.
Khương Bân bĩu môi, chỉ chỉ cái bình trên bàn đá:
- Mười ba cái rồi!
Tần Mệnh mặt đầy hắc tuyến.
- Không làm lớn chuyện chứ?
Ngài nói lời này, đều chặt lấy đầu ngón tay, còn kêu không làm lớn?
Khương Bân ngượng ngùng cười:
- Bốn ngày trước, đều có hai ba đệ tử lên sân đấu, kết quả toàn bộ bại, đều bại rất thảm, chuyện càng lúc càng oanh động, chọc giận rất nhiều người. Ngày thứ năm, có thể là Thanh Vân tông cảm giác không vứt được người này, phái ba đệ tử Huyền Võ cảnh nhị trọng thiên liên thủ lên sân, đánh một trận ác liệt. Yêu Nhi cô nương bị thương rất nặng, miễn cưỡng là thắng, ba đệ tử kia... Ta nghe nói đó là đã phế đi.
Chuyện kinh động các trưởng lão trong tông, mạnh mẽ ngăn chặn loại trận đấu này, nhưng Yêu Nhi cô nương không phục, yên tĩnh hai ngày lại đến diễn võ trường bày lôi, cất lời tiếp nhận một chọi ba, nhưng điều kiện không phải lấy đầu ngón tay, là tháo cánh tay. Kết quả không còn ai dám ra sân, mãi cho đến hôm nay.
- Ta đi xem một chút, đừng làm lớn chuyện nữa.
Tần Mệnh rất rõ ràng thực lực của Yêu Nhi, nếu thật sự nổi giận, không có mấy người có thể ngăn chặn.
Nhưng không đợi đi ra khỏi đại viện nhà kho, Yêu Nhi và Diệp Tiêu Tiêu cùng trở về, dáng người xinh đẹp, cao gầy, khoác áo choàng trắng như tuyết, nghiễm nhiên là một phong cảnh tươi đẹp, nàng lười biếng ngáp một áci, hình như rất nhàm chán. Xem ra hôm nay cũng không có ai lên đài khiêu chiến.
- Ngươi cuối cùng đã đi ra.
Yêu Nhi vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tần Mệnh trên núi, trong lòng vui vẻ, ngay sau đó lại thấy Nguyệt Tình bên cạnh.
Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi dung mạo khí chất ở tông môn của mình đều là tốt nhất, quan tuyệt đồng lứa, khuynh quốc khuynh thành, linh tú tuyệt thế, chỉ là một người là họa quốc hại dân mị, một người là quốc sắc thiên tư mỹ. Rõ ràng đều đẹp đến kinh tâm động phách, lại là hai loại phong tình hoàn toàn khác nhau.
Nguyệt Tình đánh giá Yêu Nhi, so với nàng dự đoán càng đẹp hơn, từ trong ra ngoài tản mát ra cảm giác xinh đẹp tựa như rượu say lòng người, nam tử bình thường thật sự rất khó giữ chặt, trách không được bị người ta gọi là tiểu yêu tinh.