Trong nháy mắt, mũi kiếm đình trệ, bạo ra một điểm kinh hồng, xuyên thủng không gian.
Cự thạch cách đó trăm thước bị xuyên thủng trong nháy mắt, rất nhỏ như cây kim, một chút kiếm quang liên tục tập kích, xuyên qua tất cả tảng đá trong vòng mấy trăm thước. Sau đó cũng không có chấm dứt, theo sát phía sau, Tam Phượng xung quanh thân kiếm cất tiếng gáy hót, đó là tiếng tê minh của kiếm khí, chúng nó hoa lệ chuyển hướng, dẫn dắt kiếm triều mãnh liệt đập vào mặt, nghiền nát cự thạch cao ba mươi thước nát bấy, ngay sau đó cuồng dã chạy về phía trước, như héo rũ đập nát tất cả cản trở, đánh về phía khán đài Đấu Thú Tràng xa xa hơn.
Ầm ầm, cả tòa Đấu Thú Tràng đều đang run rẩy, phía trước khán đài bị hủy diệt hoàn toàn, hóa thành bụi phấn đầy trời.
Tần Mệnh xách cổ kiếm, nhìn phía trước, khí tức mất chút trật tự, nhưng không che dấu được nụ cười tươi trên mặt, được rồi! Ha ha! Được rồi!
Uy lực một kiếm, đủ để tiếu ngạo đồng cấp!
- Bộ kiếm pháp này từ đâu tới, chúng Vương truyền thừa?
Yêu Nhi ngồi ở chỗ cao, có chút hứng thú nhìn Tần Mệnh đang vung kiếm múa bút ở phía dưới. Kiếm khí thế nhưng lại có thể ngưng tụ thành linh tước, đồ án kiếm khí hoa mỹ một khắc kia làm cho người ta phải tán dương, cho dù là Yêu Nhi cũng đều bị động dung, mà linh lại tước hóa phượng hoàng kịch liệt gáy vang lại làm cho linh hồn nàng đều có chút như bị kim châm, nhất kiếm kinh hồng giống như là sóng cả vỗ bờ, thanh thế không thể nói là to lớn, nhưng lại có uy lực tuyệt luân, cách rất xa đều có thể cảm nhận được cỗ uy lực của kiếm triều hủy diệt kia.
Ai có thể chống đỡ được một kiếm này? Nàng tự nhận mình không thể.
- Chúng Vương truyền thừa là thay đổi thể chất, không liên quan đến võ pháp, đây là thức thứ tư của Đại Diễn Kiếm Điển.
Tần Mệnh thu kiếm, nhẹ nhàng thở ra, nhìn Yêu Nhi ở chỗ cao:
- Tứ Trọng Thiên?
- Ngươi cũng vậy?
Yêu Nhi từ trên cao nhảy xuống, nhẹ nhàng cường tráng, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Tần Mệnh, mang đến từng trận hương thơm say lòng người.
- Luận bàn một chút?
Tần Mệnh xách kiếm, chiến ý cao ngất, vừa lúc lấy Yêu Nhi thử thực lực hiện tại.
Yêu Nhi bỗng nhiên rất nghiêm túc nhìn hắn:
- Ngươi cảm thấy thực lực hiện tại ngươi mạnh bao nhiêu?
Tần Mệnh bị ánh mắt của nàng nhìn rất không được tự nhiên:
- Vì sao lại hỏi như vậy?
- Ngươi tự tin có thể xưng hùng trong thế hệ mới ở Bắc Vực không?
Tần Mệnh lắc đầu cười nói:
- Cái này khó nói, Bắc Vực ngược lại có chút tự tin, nhưng không thể nói tuyệt đối, ta còn chưa từng giao thủ với đệ nhất kỳ tài Thiên Đạo Tông, Hình Gia, cũng không cùng truyền nhân của ngũ đại Vương phủ gặp mặt. Hơn nữa thiên hạ này cũng không phải chỉ có Bắc Vực, còn có thế giới mạnh hơn, nhận ngoại hữu nhân, kỳ tài thiên hạ nhiều không đếm xuể, ta còn không đến mức chiếm được một truyền thừa liền tự nhận thiên hạ vô địch.
Tần Mệnh thật đúng là không đến mức hiện liền bành trướng bản thân, hắn cũng biết mình không có tư cách kia. Giống như Nguyệt Tình nói. Võ giả thiên hạ giống như là tinh thần trên bầu trời đêm, mỗi một ngôi sao tự cho là sáng nhất đều sẽ ở phương xa tìm được ngôi sao khác sáng hơn hắn, chỉ cần xem ngươi có thể đi bao xa, nhìn được bao xa.
Yêu Nhi giãn mặt ra, không sai nha, không nhìn lầm người.
- Tuy nhiên a...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ta ngược lại rất chờ mong có thể giao thủ với nhiều cường giả hơn, như vậy mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
- Hiện tại có một cơ hội.
- Ồ? Ai mạnh mẽ thách thức ta?
- Trung Ương Vực địa, Sinh Tử giới!
- Ngươi không nói ta cũng quên mất.
- Có hứng thú tham gia không?
Tần Mệnh suy nghĩ một chút, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Yêu Nhi có chút quái: - Xảy ra chuyện gì?
Yêu Nhi cười hì hì: - Hoàng thất gửi lời mời tới ngươi, mời ngươi tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên!
Mời ta tham gia? Điều này ngược lại có chút ngoài dự liệu của Tần Mệnh. Đây có phải là một lời mời thiện chí để cố gắng hòa giải mối quan hệ, làm sâu sắc thêm hiểu biết, hoặc một âm mưu khác?
- Không chỉ như thế, Huyễn Linh Pháp Thiên năm nay về quy mô và thanh thế có thể nói là cao nhất trong mấy trăm năm. Trong Huyễn Linh Pháp Thiên có ba cấm địa không mở cửa cho bên ngoài, không chỉ bởi vì là chỗ sâu nhất, nghe nói còn có tộc quần thần bí chiếm đoạt, có lực lượng đặc thù lui tới. Nguyên nhân ban đầu đóng cửa ba cấm địa là do một tai nạn, nghe nói năm đó hơn ba ngàn người đi vào, chỉ trở về hơn năm trăm người.
Mi tâm Tần Mệnh nhảy dựng lên, cả người không hiểu sao chợt phát lạnh. Người đi vào cũng không phải là người thường, đều là những cường giả cùng thiên tài có danh uy, cơ hồ toàn quân bị diệt? Ta không thể tưởng tượng những gì họ đã gặp phải.
- Về sau Huyễn Linh Pháp Thiên đóng cửa gần hai mươi năm, hoàng thất phái ra cường giả tiến hành phong ấn khu vực kia.
- Trong ba cấm địa có cái gì?
- Ai cũng không biết, ta đoán hoàng thất cũng không điều tra quá rõ ràng. Bởi vì Huyễn Linh Pháp Thiên tự mang theo bình chướng, cảnh giới vượt qua giới hạn nhất định căn bản không vào được, ngay cả hồn niệm cũng không duỗi vào được.
- Nếu đã nguy hiểm như vậy, vì sao lần này lại đột nhiên mở cửa?
- Có thể hoàng thất muốn thử phong ấn nơi đó mấy trăm năm sau còn có thứu gì còn sống hay không.
- Câu trả lời này của ngươi là quá tùy ý.
Tần Mệnh không nói gì.
Yêu Nhi cười hì hì đi quanh Tần Mệnh, đầu ngón tay vén lấy y phục của hắn:
- Cái này không quan trọng, cùng lắm thì không tới gần nơi đó không phải là được rồi. Huyễn Linh Pháp Thiên rộng lớn, nơi thú vị cũng nhiều, hai tháng cũng không nhất định đi xong.