Tần Mệnh nhướng mày, nữ tử này có võ pháp, hơn nữa rất cao thâm, trong đôi mắt ngập nước kia ngẫu nhiên sẽ có lam quang hiện lên, mỹ lệ động lòng người, lại ẩn hàm khác thường. Nàng đón khách, nhưng nàng có thể giữ được sự trinh tiết? Tần Mệnh bỗng nhiên nhớ tới lời của Cửu Ngục Vương, đây không phải là đang kích thích hắn, là đang nhắc nhở hắn!
Nữ tử này sẽ có huyễn thuật? Khống Hồn Thuật?
- Tỷ tỷ ta gặp vô số người, chút nhãn lực này vẫn có. Địa Võ Cảnh mười chín tuổi, ngươi thật khiến tỷ tỷ mê mẩn.
Vân nhi muốn ngồi xuống bên cạnh Tần Mệnh, Bạch Hổ lập tức ngẩng đầu, ô ô gầm nhẹ.
- Hì hì, tiểu gia hỏa, quên mất là ai dẫn ngươi vào?
- Ngươi đến có việc?
Tần Mệnh trấn an Bạch Hổ.
- Các chủ tự mình an bài Vân nhi tới đây, nếu như có nhu cầu gì, Vân nhi có thể hỗ trợ sẽ hỗ trợ, có thể thỏa mãn cũng sẽ thỏa mãn.
Ý tứ trong lời nói của Vân nhi bất luận nam tử nào cũng nghe ra được, đổi thành những người khác, có lẽ đã không kiềm chế được.
- Đa tạ ý tốt, tạm thời không cần.
Hắn nhiều lần cự tuyệt, Vân nhi lại càng nhìn Tần Mệnh càng cảm thấy hứng thú. Người khác nhìn nàng đều giống như ác lang thấy cừu non, trong mắt đầy lửa, hận không thể nhào tới nuốt sống nàng, ngược lại ánh mắt người trước mắt này trong suốt bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào. Hơn nữa mười chín tuổi đã là Địa Võ, lại là đệ đệ của vị gia kia, đối với Nữ Nhi Các mà nói thật sự là quá mê người, ngay cả các chủ cũng bị kinh động, tự mình hạ mệnh lệnh cho nàng, trong lời nói liền thiếu mệnh lệnh rõ ràng không sai lệnh nàng hiến thân.
- Mời!!
Tần Mệnh giơ tay đưa tiễn người, hắn không muốn trêu chọc loại nữ tử này.
- Tiểu ca ca lại suy nghĩ? Vân nhi cũng không phải rắn rết gì, không ăn thịt người.
- Mời!
Thanh âm Tần Mệnh hơi lạnh.
Vân nhi không tức giận không oán trách, quyến rũ cười khẽ, lại hướng Cửu Ngục Vương hành lễ:
- Gia, các chủ tự mình chuẩn bị xong tiệc rượu, mời ngài đi qua.
- Miễn đi.
- Gia, ngài thật vô tình, tối hôm qua còn ôn tồn với các chủ, hôm nay liền trở mặt rồi sao?
Vân Nhi mân mê bờ môi hồng nhuận phơn phớt.
Hai vị thiếu nữ bên cạnh Cửu Ngục Vương ăn uống cười duyên.
Tần Mệnh nhướng mày, tối hôm qua? Thì ra tối hôm qua hắn rời đi là đi nhấm nháp các chủ? Ôi, trong đầu ta làm sao lại toát ra cái từ nhấm nháp?
Cửu Ngục Vương thản nhiên nói:
- Ta phải đi rồi.
- A? Khi nào ngài rời khỏi?
- Có thể hôm nay, có thể ngày mai.
Cửu Ngục Vương hưởng thụ hai vị thiếu nữ xoa bóp, thoải mái khẽ ngâm.
- Ngài thật vất vả mới trở về một chuyến, mới ở được vài ngày liền đi. Các chủ mấy ngày nay nàng khó có được một nụ cười, rất vui mừng. Ngài liền nhẫn tâm sao?
Vân nhi vụng trộm nhìn Cửu Ngục Vương, thấy hắn không để ý tới, khẽ mím môi đỏ, lui ra.
Tần Mệnh phất tay đóng cửa phòng lại, híp mắt nhìn chằm chằm Cửu Ngục Vương:
- Ngươi... ‘tình nhân’?
- Coi như là vậy đi.
- Các ngươi là như thế nào...
Tần Mệnh thốt ra, tiếp theo lại câm miệng. Chuyện tình cảm nam nữ, vẫn là đừng hỏi đến.
Vân nhi vừa mới đi ra ngoài không lâu, lại đẩy cửa tiến vào:
- Gia, có người muốn gặp ngài.
- Không gặp.
Cửu Ngục Vương thản nhiên từ chối.
- Nếu ngài không gặp, hắn sẽ đi tìm các chủ gây phiền toái, ngài nhẫn tâm sao?
Thanh âm Vân Nhi ngọt ngào, biểu tình u oán lại quyến rũ, giống như một tiểu yêu tinh câu người.
- Như vậy a...
- Ta mời hắn vào?
Vân nhi thần sắc vui vẻ.
- Để cho hắn cút!
- Hì hì, đưa nguyên văn qua sao?
Vân nhi dịu dàng cười duyên, cành hoa khẽ run lên, thỏ ngọc trước ngực tạo thành gợn sóng say lòng người.
- Không cần, ta nghe rồi.
Một đạo thanh âm hùng hồn từ ngoài truyền đến, môn chủ Phong Lôi Môn âm trầm liên tục sải bước đi tới, khí thế uy mãnh, bước chân trầm trọng, toàn thân ẩn hiện lôi mang sáng ngời, lộ ra uy áp nhiếp người.
- Vị này là môn chủ Phong Lôi môn, Bùi Thu Minh, Bùi môn chủ.
Vân Nhi nhẹ nhàng giới thiệu sau đó rút lui, tránh khỏi cửa chính.
Bùi Thu Minh đẩy mạnh cửa phòng ra, khí thế hùng hồn lập tức chật kín căn phòng, trong không khí ẩn hiện tiếng sấm sét, bàn ghế trà cụ đều nhẹ run rẩy, rèm cửa màn che chậm rãi tung bay. Hắn mắt hổ rực rỡ, nhìn lướt qua Tần Mệnh bên cạnh, lại nhìn chằm chằm Cửu Ngục Vương trong màn che.
- Từ xa là khách, Bùi Thu Minh ta tự mình bái phỏng, bằng hữu cũng quá không nể mặt.
- Không phải bằng hữu, nói gì mặt mũi. Về sau đừng đến Nữ Nhi Các này gây sự nữa, cũng đừng tìm các chủ gây phiền toái nữa. Bằng không thì...
- Bằng không thì sao?
Bùi Thu Minh nắm chặt tay, trợn mắt nhìn. Ngươi là cái gì, điên như vậy!
- Bằng không ta tự mình bái phỏng.
Vân nhi mắt đẹp tỏa sáng, nũng nịu cười nói:
- Môn chủ, gia chúng ta nói chuyện rất hàm súc, ta thay hắn giải thích, ý hắn đi bái phỏng... Hì hì... Là muốn đầu của ngài!
- Cuồng ngạo! Ngay cả danh hào cũng không dám thả ra, cũng xứng đáng kêu gào với Phong Lôi Môn ta?