Đám người Quách Hùng nhìn Tần Mệnh, chờ đợi hắn trả lời. Những người khác có thể cảm thấy không có gì, nhưng nó rất quan trọng đối với họ.
Tần Mệnh trầm mặc một lát, cũng không phải là phản cảm hai điều kiện này, mà là đột nhiên có ý nghĩ mới lạ. Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện khiến cho trái tim nóng lên.
- Ta cũng có điều kiện.
- Nói đi!
- Tuyệt Ảnh không thể chỉ giới hạn ở sáu người, phải mở rộng mời gọi, hấp thu lực lượng mới. Đương nhiên, bất kể là ai muốn gia nhập Tuyệt Ảnh, đều phải có kinh nghiệm và chung thái độ, chỉ có toàn bộ đồng ý, mới có thể tiếp nhận, một người cự tuyệt cũng không được.
Đám người Quách Hùng trao đổi ánh mắt, mở rộng mời gọi? Tuyệt Ảnh từ khi sáng lập đến nay một đường đều là tinh phẩm, mỗi người đều có giá trị và ý nghĩa tồn tại, cho nên những năm gần đây đều là bảy huynh muội bọn họ.
Chẳng qua, Tần Mệnh cùng Tuyệt, Ảnh trước kia không giống nhau, thân phận cùng tầm mắt, không gian trưởng thành tương lai đều có sự khác biệt rất lớn, dù sao một điểm đầu tiên, người ta vừa là cương của Thiên Vương Điện, vừa là phò mã của Kim Bằng hoàng triều.
- Chúng ta đồng ý!
Bọn họ thận trọng suy nghĩ một chút, không có lý do cự tuyệt, dù sao bất kể là ai gia nhập, mỗi người bọn họ đều có một quyền phủ quyết, sẽ không tiếp nhận những người nhìn không vừa mắt.
- Ta cũng đồng ý.
Tần Mệnh chấp nhận ý kiến của bọn họ.
Bốn người Quách Hùng đều lộ ra ý cười, giơ ly rượu trước mặt lên:
- Hoan nghênh thủ lĩnh mới của chúng ta.
- Thế này mới đúng.
Mã Đại Mãnh cũng nâng chén rượu lên, cười nói:
- Còn có ta, chính thức gia nhập Tuyệt Ảnh.
Tần Mệnh nâng ly rượu cười nói:
- Ta còn cần chuẩn bị một bài phát biểu nhậm chức không?
- Ha ha...
Mọi người cười to, sáu chén rượu đụng vào nhau.
Tuy nhiên, bất kể là bọn họ, hay là những kẻ săn giết khác trong lửu lâu này, đều sẽ không nghĩ tới, một cái chén chạm nho nhỏ này, một lần hợp nhất mới này, sẽ đối với Cổ Hải tương lai, thậm chí toàn bộ nhóm quần chúng săn giết hải vực, tạo thành ảnh hưởng sâu sắc như thế nào.
Khi Tuyệt Ảnh hoan nghênh Tần Mệnh cùng Mã Đại Mãnh chính thức gia nhập bọn họ, Độc Thứ lại chạy vào núi rừng đang bị hơn mười đội ngũ săn giết vây quét giết chết, đầu người lần lượt rơi xuống đất, tiếng phẫn nộ gầm thét cùng tiếng cười to điên cuồng quanh quẩn trong rừng già thâm thúy.
Hung danh săn giết hải vực Độc Thứ cứ như vậy đi đến bi kịch, trở thành trò cười.
- Vương Phi ta cho dù chết, cũng sẽ kéo các ngươi đệm lưng, đến đây! Tất cả đều lên a!
Vương Phi cả người đẫm máu, bị Hàn Triều vây quanh một khe núi, hắn nghẹn khuất phẫn nộ, giống như một con hùng sư điên cuồng.
- Cái này gọi là không làm không chết, ngươi nói ngươi không có việc gì nhàn rỗi, nhất định phải trêu chọc Tuyệt Ảnh.
Diêm Thành Bảo chặn ở cửa hẻm núi, hàn triều thấu xương xâm nhập hẻm núi, dòng suối bị đóng băng, mặt đất bị đóng băng, vách núi hai bên đều kết tầng tầng lớp lớp băng giá.
- Bớt nói nhảm lại, lão tử nhận thua! Nhưng chỉ bằng Diêm Thành Bảo ngươi, còn giết không chết ta, đều cùng nhau lên, đến a.
Vương Phi hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ, bất chấp tất cả, hoặc là hắn giết Diêm Thành Bảo, chạy ra ngoài, hoặc là Diêm Thành Bảo giết hắn, nhưng trước khi chết hắn phải kéo mấy kẻ đệm lưng.
- Giết một tên tên chó điên mà thôi, không có gì khó khăn.
- Ta nhổ vào! Thời điểm Độc Thứ toàn thịnh có chỗ cho Hàn Triều ngươi nói chuyện?
- Đó là trước đây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, huynh muội ngươi bây giờ đều đã bị chặt đầu.
Ánh mắt Vương Phi phiếm hồng, phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú. Hắn tung hoành hải vực nhiều năm như vậy, sinh tử hiểm cảnh vô số lần, đã thành thói quen, cũng tùy thời chuẩn bị chết, nhưng cũng không phải kết cục như hôm nay. Đường đường là Độc Thứ lại bị trục xuất khỏi Tứ Phương Trấn, bị đội ngũ kẻ săn giết chém vào đầu, ngay cả hắn cũng bị chặn ở trong khe núi. Buổi trưa, bọn họ còn uống rượu ngon, chia kim tệ, thương lượng buổi tối đến đâu tiêu sái, chớp mắt, lại liều mạng thiên nhai, sinh tử cách nhau.
- Đáng thương a, đường đường là thủ lĩnh Độc Thứ, vậy mà lại rơi vào kết cuộc như vậy.
- Ngươi là thương hại ta?
Vương Phi trừng mắt nhìn Diêm Thành Bảo, phẫn hận nói:
- Cùng nhau lên đi, lão tử không sợ các ngươi, hôm nay giết một người kiếm một người.
- Bảo gia, đừng nói nhảm với hắn, cùng nhau lên, hao tổn hắn.
Một vị đội viên Hàn Triều thúc giục. Giết Vương Phi, tuyệt đối có thể làm cho thanh danh Hàn Triều càng thịnh, đây là một cơ hội tốt khó có được.
Diêm Thành Bảo chậm rãi lắc đầu:
- Vương Phi, ngươi đi đi.
- Cái gì?
Đội viên Hàn Triều đồng loạt nhìn về phía Diêm Thành Bảo, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
- Đừng giở trò với ta, thống khoái chút, cùng nhau lên.
Vương Phi nắm chặt nắm đấm.
Diêm Thành Bảo rút lại khí lạnh tràn ngập hẻm núi:
- Đi đi, trước khi ta thay đổi ý định, có thể đi bao xa thì đi thật xa.
- Thật?
- Đi đi.
- Tại sao?
Vương Phi nhìn vào mắt Diêm Thành Bảo, phát hiện hắn không giống như đang nói đùa.
- Ta sẽ bắt đầu đếm, một... Hai...
Diêm Thành Bảo phất tay, ý bảo toàn bộ Hàn Triều rút khỏi hạp cốc.