Vương Phi cảnh giác lui về phía sau, tuy rằng không hiểu mục đích gì của Diêm Thành Bảo, nhưng ai cũng không muốn chết? Liên tiếp lùi lại hơn mười bước, kéo dài khoảng cách an toàn, hắn đột nhiên quay đầu, vọt vào sâu trong hẻm núi, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
- Bảo gia, vì sao?
Các đội viên Hàn Triều khác rất không hiểu được, một trăm hắc kim tệ a, cứ như vậy ném đi? Chúng ta phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm để kiếm được một trăm hắc kim tệ.
- Không phải không để cho hắn chết, là hiện tại không chết.
- Không hiểu.
Các thành viên trong đội Hàn Triều rất mờ mịt.
- Nhìn thấy biểu hiện của Tuyệt Ảnh hôm nay chưa?
- Thấy rồi.
- Cảm giác gì?
- Tuyệt Ảnh vẫn là Tuyệt Ảnh kia, mất đi đầu lĩnh, không mất đi bản lĩnh.
Bọn họ không thể không thừa nhận, đám người Quách Hùng biểu hiện rất xuất sắc, cũng không có bởi vì mất đi thủ lĩnh mà trở nên ngu dốt suy yếu, trong nháy mắt phản kích vẫn ăn ý như vậy, đặc sắc như vậy, đây cũng là chỗ xuất sắc nhất của Tuyệt Ảnh, năng lực ứng biến khác với năng lực ứng biến của người thường cùng với năng lực phản kích tuyệt địa kia.
- Thả Vương Phi ra, hắn sẽ làm cái gì?
- Điên cuồng trả thù Tuyệt Ảnh.
- Sau đó thì sao?
- Hoặc là Vương Phi tiêu diệt Tuyệt Ảnh, hoặc là Tuyệt Ảnh diệt Vương Phi. Nếu như là Độc Thứ hoàn chỉnh, Bọn người Quách Hùng không có năng lực chống lại, nhưng nếu chỉ còn lại Vương Phi, Quách Hùng vẫn có thể chống lại.
- Vậy thì đúng rồi!
Diêm Thành Bảo rất thưởng thức Tuyệt Ảnh, trước kia chỉ là thưởng thức, chưa từng động tâm tư khác, nhưng hiện tại thì khác, Tuyệt Ảnh chết ba người, còn lại bốn người, mấu chốt là biểu hiện vẫn rất xuất sắc.
Ta có thể thu bọn họ vào dưới trướng, nạp làm cho mình dùng hay không?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, trái tim Diêm Thành Bảo đều nóng lên.
Bốn người Quách Hùng rất cường ngạnh, hơn nữa đã bắt đầu chiêu thu người mới, hắn trực tiếp ra mặt mời chào khẳng định không thích hợp, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Ví dụ như, thả Vương Phi đi, để cho hắn cùng đám người Quách Hùng chiến đấu, tốt nhất có thể giết chết một người, ba người còn lại có thể sẽ không có lòng tin tái tạo Tuyệt Ảnh. Đến lúc đó hắn lại ra mặt giết Vương Phi, làm cho Tuyệt Ảnh mang ơn, kế tiếp chiêu thu liền như nước chảy thành sông.
Lại ví dụ, không cần Vương Phi trực tiếp ra tay, hắn thiết kế giết chết Quách Hùng, giá họa cho Vương Phi, cũng có thể đạt được mục đích.
Trong tửu lâu.
Lục tục có những kẻ săn giết trở về, mang theo đầu người.
Tần Mệnh lần lượt xác minh thân phận đầu người, phát ra hắc kim tệ.
Tất cả đều vui mừng.
Thế nhưng, bọn họ từ đầu đến cuối đều không đợi được thủ lĩnh Độc Thứ - Vương Phi, đây là một nhân vật ngoan độc, cũng là cảnh giới Địa Võ tứ trọng thiên, nếu như thả đi, tương lai sẽ phiền toái.
Một thủ lĩnh của kẻ săn giết một khi bị thù hận chi phối, trong đầu đều là báo thù, sẽ biến thành sát thủ vô cùng đáng sợ.
- Bảo gia tự mình bắt Vương Phi, hắn chạy không thoát.
Mộng Trúc rất tin tưởng Diêm Thành Bảo.
- Bảo gia? Ngươi quen thuộc với hắn không?
- Tuyệt Ảnh chúng ta bằng hữu không nhiều lắm, Hàn Triều chính là một, năm đó Tuyệt Châm còn cứu mạng hắn.
- Ta làm sao nhìn bộ dáng hắn không phải như bằng hữu.
Khi Tần Mệnh đi tới Tứ Phương trấn, nhìn thấy Độc Thứ nhục nhã Tuyệt Ảnh, cùng với sự lạnh lùng của Hàn Triều, cho nên ấn tượng đối với Hàn Triều cũng không tốt.
Quách Hùng thay Diêm Thành Bảo nói chuyện.
- Thực lực Độc Thứ so với Hàn Triều mạnh hơn rất nhiều, Bảo gia lúc ấy do dự cũng có thể tha thứ.
Tần Mệnh ngược lại kỳ quái, Tuyệt Ảnh lại còn có thời điểm ngây thơ như vậy? Là Tuyệt Ảnh trọng tình nghĩa, hay là ta không biết tình huống, hiểu lầm người ta?
- Tần công tử...
Mộng Trúc bỗng nhiên mở miệng, biểu tình có chút quái lạ.
- Không cần khách khí như vậy, gọi ta là Tần Mệnh là tốt rồi.
- Ngươi là Địa Võ nhị trọng thiên?
- Mấy ngày trước vừa mới đột phá.
Bọn người Quách Hùng âm thầm cảm khái, người so với người tức chết người. Bọn họ vẫn luôn lấy thiên phú của mình làm kiêu ngạo, tuổi cũng chưa tới ba mươi tuổi, hai vị Địa Võ tam trọng thiên, hai vị Địa Võ nhị trọng thiên, không kém thiên tài của một số thế lực nào đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Tuyệt Ảnh có thể danh động. Nhưng Tần Mệnh chưa tới hai mươi tuổi đã tiến vào Địa Võ nhị trọng thiên, thật sự làm cho bọn họ bội phục lại cảm thấy vô lực.
Mã Đại Mãnh bĩu môi lẩm bẩm, quá đáng a, ngươi gần như là một chút!
- Ngươi có ba vị kiều thê?
Mộng Trúc lại hỏi.
- Ừm.
Tần Mệnh vừa mới lộ ra nụ cười tươi, Mộng Trúc ngay sau đó nói một câu:
- Ngươi đi dạo hoa lâu?
- Ta chỉ là đi ở vài ngày.
Tần Mệnh dở khóc dở cười.
- Mấy ngày còn ít? Tiêu không ít tiền đi, người khác đều tính đúng giờ, ngươi tính theo ngày.
- Ta là ở!
- Ở không phải là ngủ?
- Mộng Trúc!
Quách Hùng quát nhẹ, quá không hiểu lễ phép.
- Hoa lâu tốt như vậy sao?
Mộng Trúc thì thầm, rất phản cảm nam tử vào loại như hoa lâu này.
- Đây chính là nguyên nhân ngươi không mang theo Nguyệt Tình các nàng cùng đi?
Mã Đại Mãnh cũng bổ sung một đao.