Tần Mệnh không nói lời nào, càng miêu tả càng đen. May mắn không làm gì, nếu như thật sự muốn làm gì đó, vậy thì cao minh rồi.
- Sau khi đi vào... Quá trình này là gì?
Tôn Minh hạ thấp giọng, hắn lớn như vậy còn chưa chạm qua nữ tử.
Mộng Trúc quay đầu, híp mắt, nhìn chằm chằm Tôn Minh:
- Ta mời ngươi?
Tôn Minh lúng túng cười:
- Nam nhân a, hiếu kỳ a.
Quách Hùng ho nhẹ vài tiếng, cắt đứt bọn họ:
- Bảo gia tới rồi.
Diêm Thành Bảo mang theo đội ngũ trở lại Tứ Phương Trấn, đi tới tửu lâu chỗ đám người Tần Mệnh đang đợi.
Trong tửu lâu tụ đầy người, đều đang chờ đầu Vương Phi, xem kết cục của Độc Thứ.
- Bảo gia, vất vả rồi.
Quách Hùng đứng dậy nghênh đón, nhưng đi tới gần mới không phát hiện bọn họ hai tay trắng.
- Bảo gia, Vương Phi đâu?
Mộng Trúc bước nhanh tới.
Diêm Thành Bảo tiếc nuối lắc đầu:
- Bị hắn bỏ chạy.
- Chạy đi? Làm sao lại để chạy!
Người của Độc Thứ toàn bộ đã chết, chỉ còn lại một Vương Phi? Vương Phi chẳng phải sẽ điên cuồng trả thù sao! Độc Thứ sở dĩ gọi là Độc Thứ là bởi vì thủ đoạn làm việc, phong cách hành động. Cảnh giới Vương Phi lại là Địa Võ Cảnh tứ trọng thiên, so với bất luận kẻ nào trong Tuyệt Ảnh của bọn họ đều mạnh hơn, nếu như bị hắn nhìn chằm chằm, sau này ngủ cũng ngủ không yên. Không, hắn nhất định sẽ nhìn chằm chằm Tuyệt Ảnh, đến chết mới nghỉ.
- Chúng ta vốn định ngăn cản hắn, kết quả gặp phải đầu Xích Phố Hóa Cốt Xà, bị hắn nhân cơ hội chuồn mất. Chúng ta đuổi theo nửa canh giờ, cũng không thể tìm được hắn.
- Không được, nhất định phải bắt được hắn, mặc kệ dùng biện pháp gì, đều phải bắt được hắn.
Quách Hùng đều nóng nảy, Độc Thứ cũng không phải là kẻ săn giết khác, Vương Phi càng không phải là nhân vật đơn giản. Nhất định phải thừa dịp hắn bệnh muốn mạng hắn, phải tuyệt hậu hoạn, nếu không tương lai chết chính là bọn họ.
Diêm Thành Bảo lắc đầu:
- Vương Phi đối với hoàn cảnh Lưu Ly Đảo vô cùng rõ ràng, cũng có quan hệ cùng với những thế lực của Phong Lôi Môn, nhất thời cũng đừng hòng tìm được hắn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Đám ngườ Mộng Trúc thật sự có chút nóng nảy, nếu Tuyệt cùng Ảnh bọn họ còn ở đây, quản hắn Vương Phi hay là Lý Phi, cũng không sợ hắn.
Người trong tửu lâu lộ ra nụ cười đùa giỡn, có ý tứ rồi! Độc Thứ bị diệt, Vương Phi sống sót?
- Nếu không như vậy đi, các ngươi tạm thời cùng chúng ta, có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu Vương Phi muốn chơi âm chiêu, ta giúp các ngươi ngăn cản.
Diêm Thành Bảo hào khí vỗ ngực một cái, cam đoan nói:
- Tuyệt châm cùng ta là giao tình hơn mạng sống, ta sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi gặp khó khăn mà không giúp.
Mời chào vào trước, ở lại cùng nhau bắt đầu, thêm cảm giác sâu sắc, thuận tiện cho việc mời chào tiếp theo.
Quách Hùng bọn họ chần chờ, mấu chốt là việc này quá sốt ruột rồi. Hơn mười chi kẻ săn giết tập thể xuất động, thế nhưng không thể bắt được Vương Phi?
- Việc này trách chúng ta! Chúng ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
- Trước tiên ở với chúng ta, cùng chiếu cố lẫn nhau.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ bảo vệ an toàn của các ngươi.
- Vương Phi tốt nhất đừng đến nữa, nếu không để cho hắn có tới không thể về.
Các đội viên Hàn Triều nhao nhao khuyên bảo, tóm lại trước tiên mời bốn người Quách Hùng vào rồi nói sau.
Diêm Thành Bảo càng xem càng thích Tuyệt Ảnh, ý niệm mời chào xuất hiện từ đầu, liền một bước lên men.
- Không phiền toái, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp.
Tần Mệnh mang theo Mã Đại Mãnh đi tới.
- Vị này là...
Quách Hùng chủ động giới thiệu:
- Bá Đao thành viên mới của Tuyệt Ảnh, cũng là thủ lĩnh mới.
- Chúc mừng chúc mừng, chiêu không tồi. Cái gì? Thủ lĩnh mới?
Diêm Thành Bảo còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đội viên Hàn Triều đều giật mình, Thủ lĩnh?! Thủ lĩnh trước kia vừa chết, liền chiêu tân thủ lĩnh? Nếu Quách Hùng đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh mới thì còn có thể, làm sao có thể chiêu được người ngoài? Tuyệt Ảnh, lấy từ Tuyệt Châm và Ảnh Kiếm, là tên gọi chung của hai vị thủ lĩnh. Vị Bá Đao này đến cùng có lai lịch gì?
- Thủ lĩnh mới của chúng ta, Bá Đao.
Ba người Mộng Trúc đồng thanh.
Đáy mắt Diêm Thành Bảo hiện lên một tia lãnh mang không thể tra ra, nếu Tuyệt Ảnh không có chủ tâm cốt, rất dễ dàng mời chào thôn tính, nhưng bất thình lình có thêm một thủ lĩnh, hắn còn nuốt như thế nào?
Những người khác của Hàn Triều trao đổi ánh mắt, đều rất ngoài ý muốn.
- Bảo gia, ngưỡng mộ đã lâu.
Tần Mệnh chủ động đưa tay ra.
Diêm Thành Bảo mặt không thay đổi, cởi mở cầm tay hắn:
- Ha ha, chúc mừng, ta tin tưởng ánh mắt của Quách Hùng, nếu đề cử ngươi làm thủ lĩnh, nhất định là hơn người, chờ mong Tuyệt Ảnh có thể ở trên tay ngươi tái hiện phong thái ngày xưa. Đúng rồi, Tuyệt Ảnh sau này còn gọi là Tuyệt Ảnh, hay là... Đổi tên?
Hắn cố ý vô tình bổ sung một câu, thăm dò bọn họ.
- Tuyệt Ảnh! Không bao giờ đổi tên!
Tần Mệnh biểu đạt, bốn người Quách Hùng đều gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi! Tuyệt Ảnh là Tuyệt và Ảnh từng bước đi tới bây giờ, tuy rằng người không còn, nhưng tinh thần vẫn còn.
- Đó là tự nhiên, bọn họ vĩnh viễn là thủ lĩnh đầu tiên của Tuyệt Ảnh.