Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 838 - Chương 838 - Thích Thành Thục (1)

Chương 838 - Thích Thành Thục (1)
Chương 838 - Thích Thành Thục (1)

- Chuyện của Vương Phi ngàn vạn lần không thể đùa giỡn, ta thấy tạm thời đi theo chúng ta, cùng nhau ứng phó.

Diêm Thành Bảo muốn nhìn xem Bá Đao này rốt cuộc là có năng lực gì, vậy mà lại có thể để cho bọn người Quách Hùng đề cử làm thủ lĩnh.

Những người khác của Hàn Triều đều phụ họa, lời nói thành khẩn. Quản hắn cái gì Bá Đao hay không Bá Đao, tìm cơ hội xử hắn, giá họa cho Vương Phi.

Đám người Quách Hùng đều nhìn Tần Mệnh, hiện tại Tần Mệnh là thủ lĩnh, do hắn quyết định.

Động tác và ánh mắt rất nhỏ này, rơi vào mắt Diêm Thành Bảo, lại tăng thêm địch ý của hắn đối với Tần Mệnh.

Tần Mệnh luôn cảm thấy Diêm Thành Bảo có chỗ nào đó không thích hợp, những ngày hắn ở Thanh Vân tông đã quen với các loại ác nhân hỗn đản, cũng quen với các loại coi thường, đối với loại người này đặc biệt mẫn cảm. Nhưng người ta nếu đã mời, há có đạo lý cự tuyệt, hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc là thiện hay ác.

- Nếu Bảo gia thịnh tình mời, chúng ta liền quấy rầy.

Diêm Thành Bảo nở nụ cười:

- Khách khí khách khí, nên a.

Thủ lĩnh số 2 của Hàn Triều là một phu nhân, Lâu Diễm, ba mươi lăm tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, thành thục xinh đẹp, nàng cười nói:

- Quách Hùng bọn họ rất kén chọn, tiểu huynh đệ có thể được bọn họ tán thành, không đơn giản, rảnh rỗi cùng tỷ tỷ luận bàn?

Tần Mệnh cười đáp ứng.

Diêm Thành Bảo nói:

- Đi, trước tiên đến chỗ của chúng ta, hảo hảo thương lượng hành động kế tiếp.

Tần Mệnh cười khẽ:

- Chúng ta không thể ngồi chờ chết, ta xem như vậy đi, phát lệnh truy nã.

- Đúng vậy! Ban hành lệnh truy nã!

Tôn Minh và Trương Liệt đều là người đầu tiên đồng ý.

- Trong tay ta còn có một trăm năm mươi hắc kim tệ, lại lấy ra hai khỏa linh quả thượng phẩm, điều kiện này hẳn là có thể làm cho kẻ săn giết Tứ Phương Trấn động tâm.

Diêm Thành Bảo hơi ngưng mi, tiểu tử này thoạt nhìn tướng mạo không cao, tiền trong tay ngược lại không ít.

Đám người Hàn Triều nóng mắt, đầu thành viên Độc Thứ hẳn là tốn không ít hắc kim tệ của hắn, hắn thế nhưng còn có thể xuất ra một trăm năm mươi đồng? Còn có hai gốc linh thảo thượng phẩm! Có phải trong tay tiểu tử này còn nhiều hơn không?

- Như vậy có thể kích thích Vương Phi hay không? Vạn nhất chó cùng rứt giậu, liều chết quay lại ám sát thì sao?

Diêm Thành Bảo thầm nghĩ, vạn nhất Vương Phi bị bắt, kế hoạch của ta chẳng phải là lãng phí vô ích sao? Ta còn giết ngươi như thế nào, giết Quách Hùng như thế nào, thôn tính Tuyệt Ảnh như thế nào?

Tần Mệnh có ý tứ khác cười nói:

- Hắn không đến còn tốt, đến liền để cho hắn có tới không đi, ha ha, ngài vừa mới nói.

Buổi tối!

Nhiệm vụ treo thưởng của Tần Mệnh treo lên công hội nhiệm vụ của Tứ Phương Trấn.

Hắc kim tệ, một trăm năm mươi đồng!

Linh quả thượng phẩm, hai cây!

Tứ Phương Trấn quả nhiên oanh động, loại giá cả này đừng nói là muốn đầu Vương Phi, coi như là diệt toàn bộ Độc Thứ cũng đáng giá!

Giữa đêm, có tới ba mươi đội ngũ tiếp nhận nhiệm vụ, triển khai lục soát Lưu Ly Đảo trong đêm, tìm kiếm tung tích của Vương Phi.

Giá treo thưởng cực cao khiến cho rất nhiều kẻ săn giết mắt đỏ mắt, mỗi người đều thể hiện năng lực của mình, săn lùng chặt chẽ. Đây là một cơ hội một lần trong đời, làm một nhiệm vụ này, nửa năm không cần phải làm việc.

Đám người Tần Mệnh ở trong viện tử của Hàn Triều ở Tứ Phương Trấn, không tính là xa hoa, nhưng trạch viện lớn, đông tây nam bắc đều có phòng, ở ba mươi người đều không thành vấn đề.

- Cô nương kia thế nào?

Mã Đại Mãnh đứng ở cửa sổ phòng Tần Mệnh, nhìn Lâu Diễm đang an bài canh gác trong sân.

- Cái gì thế nào?

Tần Mệnh tựa bá đao vào tường, kiểm tra bố trí phòng.

- Chính là hương vị a.

Mã Đại Mãnh ngơ ngác nhìn, liếm liếm môi.

Tần Mệnh ngẩn ra, hương vị? Hắn nghiêng người, đánh giá biểu lộ của Mã Đại Mãnh, lại nhìn Lâu Diễm trong viện.

- Ngươi coi trọng Nàng?

- Không biết, chính là có chút cảm giác.

- Cảm giác thế nào?

- Loại cảm giác này.

Tần Mệnh hơi há miệng:

- Ngươi... thích từng trải?

- Cái gì từng trải, ngươi không cảm thấy nàng rất có hương vị sao?

- Không cảm giác!

Tần Mệnh nhìn Mã Đại Mãnh thật sâu, ngươi mới vừa ngoài hai mươi tuổi, nàng ba mươi lăm, kém quá nhiều a? Tuy nhiên cũng đúng, chỉ cần vóc dáng khoa trương này của ngươi, chiều cao hai thước, tiểu cô nương bình thường thật đúng là chịu không nổi.

Tần Mệnh vội vàng lắc đầu, đem ý nghĩ bẩn thỉu này ném ra khỏi đầu.

- Ngươi là hán tử no không biết đói hán tử đói a. Ngươi ba thê tử, hai tình nhân, có việc hay không có việc còn đi dạo hoa lâu. Tiểu huynh đệ ngươi không nhàn rỗi, huynh đệ ta nhàn rỗi hơn hai mươi năm.

Khóe mắt Tần Mệnh rút thẳng:

- Ta lấy đâu ra hai tình nhân? Ta đã đi dạo quanh hoa lâu ở đâu?

- Nàng có quan hệ gì với Diêm Thành Bảo?

Mã Đại Mãnh quay đầu lại.

- Ngươi là thật?

- Hỏi một chút thì sao.

- Tỉnh đi! Nữ tử này là một con bọ cạp, cẩn thận đừng để đầu độc ngươi.

Tần Mệnh có thể nhìn ra được Lâu Diễm có mị thái, cũng thừa nhận rất đẹp rất có ý vị, đối với một số người có sở thích đặc biệt mà nói, rất có lực lượng. Nhưng Lâu Diễm tuyệt đối không đơn giản, trong đôi mắt hàm xuân kia càng nhiều hơn là sát khí. Nữ tử có thể làm kẻ săn giết cũng không phải dễ chọc, có thể ngồi vào vị trí thứ hai trong nhóm người săn giết như Hàn Triều, lại càng không đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment