Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 868 - Chương 868 - Huyễn Hải Mê Ảnh (2)

Chương 868 - Huyễn hải mê ảnh (2)
Chương 868 - Huyễn hải mê ảnh (2)

Rất nhiều vương hầu thậm chí sẽ cố 'tìm kiếm cái chết', tìm kiếm những trải qua đầy tuyệt cảnh đầy nguy hiểm, khiêu chiến cường địch cầu chết.

An nhàn, là dành cho người chết!

- Đừng cáu kỉnh, trở nên mạnh mẽ mới là vương đạo.

Tần Mệnh trấn an Bạch Hổ đang chán nản, khống chế Vân Tước Hiệu trôi về phía trước.

Bạch Hổ nhìn lại Tần Mệnh, hàm hồ gào thét. Có nghĩa là, chúng ta sẽ đi đâu?

- Nhanh học nói chuyện đi.

Tần Mệnh chỉ điểm Bạch Hổ, mỗi lần đều dựa vào lĩnh hội quá tốn sức rồi.

Đi đâu?

Nơi này ngay cả phương hướng hay thời gian đều không quá xã định, còn có thể đi đâu ?

Chọn lấy một hướng mà đi?

Xung quanh đều tối om, cho dù người cảm giác phương hướng có mạnh đến đâu, cũng không thể bám vào một hướng mà đi thật xa, đi tới đi tới nói không chừng liền chuyển biến rồi.

- Chờ một chút, ta lên trời nhìn xem.

Tần Mệnh nhắc nhở Bạch Hổ chú ý an toàn, dang rộng đôi cánh lao lên trời.

Tiếp tục lao lên, nói không chừng có thể thoát ra khỏi màn sương mù mênh mông bao phủ U Linh Hải Vực, xác định phương hướng, biết ngày hay đêm.

Tuy nhiên, Tần Mệnh thất vọng, càng lên cao, sương mù càng dày đặc, hơn nữa còn tràn ngập uy áp rất mạnh, ban đầu hắn không cảm thấy gì, sau năm trăm thước, hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác, sau khi bay lên nghìn trượng, rốt cuộc Tần Mệnh không thể bay thêm được nữa, cảm giác như đang mang theo một ngọn núi khổng lồ, đè ép tới hắn khí huyết không thông.

Không còn cách nào, Tần Mệnh chỉ có thể từng bước một, trôi dạt về phía trước trên Vân Tước Hiệu, chế tạo một chiếc đồng hồ cát đơn giản để thuận tiện cho ghi chép thời gian. Trôi dạt trong bóng tối vô biên và quên đi thời gian là một điều rất khủng khiếp, điều này sẽ khiến cho tâm trí ngươi lạc lối, thậm chí nhiều hơn sẽ khiến ngươi hoảng hốt, nghiêm trọng đến điên loạn.

Dù sao Tần Mệnh cũng không muốn trôi dạt ở đây mấy ngày, có khả năng là vài tháng, hoặc nhiều khả năng là sẽ lâu hơn.

- Ta hy vọng sẽ gặp được đám người Mã Đại Mãnh.

Tần Mệnh rất mong chờ, cũng bắt đầu cố ý tìm kiếm, thà xác định mục tiêu hay cái gì đó, còn hơn là trôi dạt không mục đích.

Khoảng hai ngày sau, cảnh tượng trước mắt Tần Mệnh đột nhiên trở nên trong sáng, sương mù đen đã biến mất, sóng xanh bập bềnh, mây trắng rất đẹp, không khí trong lành, như thể hắn may mắn lao ra khỏi vùng U Linh Hải Vực trở về vùng biển bình thường, nhưng biểu cảm của Tần Mệnh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

Nơi này thoạt nhìn như không có nguy hiểm gì, nhưng ở phía trước lại có đến hàng nghìn Võ Giả phân tán khắp nơi. Một số đi thuyền nhỏ, một số giẫm lên ván gỗ, một nằm tên đá ngầm, bao phủ nghìn thước mặt biển.

Bọn hắn như là từ các phương hướng khác nhau xâm nhập tới, trên mặt đều nở nụ cười.

Nhưng......

Yên tĩnh! Không có âm thanh nào ngoại trừ âm thanh của sóng biển.

Hơn nghìn người cứ như vậy an an ngồi lẳng lặng hoặc đứng đấy, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ sâu.

Biển lặng như gương, bọn hắn giống như những bức họa được khảm trong gương.

Đây là một bức tranh quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cho người ta tim đập nhanh.

Tần Mệnh vô ý thức muốn rút lui, nhưng khi nhìn lại thì sương mù màu đen đã biến mất, nếu nhìn xa hơn thì không thấy sương mù đâu nữa, sóng xanh bập bềnh, bầu trời quang đãng kéo dài đến cuối tầm nhìn.

Tiếng cười nói bắt đầu vang vọng bên tai, cơ thể bắt đầu cảm nhận được làn gió biển nhẹ nhàng, đẹp đẽ thoải mái. Với những ai đã trải qua một thời gian dài lang thang, sự yên bình nơi đây khiến người ta khao khát, hận không thể ở lại đây.

Ta tình nguyện an nhàn ở đầy rồi chết, cũng không muốn lại phiêu bạt trong bóng tối nữa.

Bạch Hổ mạnh mẽ lắc đầu, bắt đầu bị hoảng hốt, cũng bắt đầu suy yếu đi.

- Ảo ảnh?

Tần Mệnh cắn đầu lưỡi, thấm ra máu, cố gắng tỉnh táo lại, nhưng kết quả là... Không chỉ sương mù màu đen biến mất, mà ngay cả hàng ngàn người trước mặt cũng không thấy đâu, ngược lại còn có một hòn đảo thanh tú xuất hiện, phía trước không xa, phía trên có non xanh nước biếc, vô cùng sống động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói.

Tần Mệnh bắt đầu bị thôi miên, biết đó chỉ là ảo giác, nhưng lại bắt đầu trầm luân.

- Tu La Oán!

Tần Mệnh đột nhiên gầm nhẹ, cưỡng ép mở Tu La Đao đã im lặng từ lâu.

Ở sâu trong khí hải, Tu La Đao lần nữa thức tỉnh, tạo nên sát khí lạnh thấu xương, oanh động khí hải, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, giống như mãnh thú cổ xưa giết ra Tu La Sát Giới, lần run chuyển này vượt xa lúc ở Huyền Võ cảnh, giờ khắc này Tu La Đao mới có chút ít ‘yêu binh’, không chỉ làm khí hải run động lắc lư, mà càng như muốn trùng kích Lôi Thiềm bên trong khí hải.

Lôi Thiềm bị tỉnh giấc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giằng co với Tu La Đao treo lơ lửng trên khí hải.

Vô số tơ đen lao ra khỏi khí hải, xông vào trong cơ thể Tần Mệnh, lan nhanh như mạng nhện, vướng vào linh hồn Tần Mệnh.

Toàn thân Tần Mệnh tràn ngập sát khí màu đen, tựa như có oan hồn quấn quanh, lại như sát hồn sống lại, tràn ngập sức mạnh giết chóc vô tận. Tần Mệnh gắt gao nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, ở đây vẫn là sương mù đen kịt, không có sóng xanh, huống chi là trời xanh mây trắng, trong bóng tối còn có những đoàn ánh sáng rực rỡ, màu sắc khác nhau, sức mạnh khác nhau, đó chính là linh lực nở rộ trên các võ giả khác nhau, là linh lực thuẫn chống đỡ.

Ở gần chỗ Tần Mệnh, ánh sáng rực rỡ của vài võ giả đã bắt đầu yếu đi, bởi vì bọn họ đã ở đây rất lâu, tinh thần lực sắp cạn kiệt.

Cho dù một người có thực lực mạnh đến đâu, trong trạng thái không ngừng thiêu đốt linh lực này để duy trì linh lực thuẫn này, sẽ có lúc kiệt sức.

Bình Luận (0)
Comment