Khi đồng hồ cổ phát sinh dị biến, Đỗ Duy đột nhiên có ảo giác rằng mình sắp chết. Dường như cuộc sống của hắn hoàn toàn mất khống chế. Chỉ cần đồng hồ cổ muốn, hắn sẽ trực tiếp bị xóa bỏ.
Nhưng Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, không ngừng suy nghĩ.
Sau khi Annabelle bị hắn nhốt trong tủ, nó đã rơi vào một vòng lặp tử vong vô hạn, chỉ có thể trở thành công cụ của hắn, luôn bị hắn vất bỏ ở nhà, khi cần đến thì lôi ra làm bia đỡ đạn. Nói một cách logic, Annabelle không thể lại mất khống chế.
Nhưng tiền đề là không có ngoại lực tác động. Ngoại lực duy nhất ở nhà là chiếc đồng hồ cổ bí ẩn. Suy nghĩ về điều này, Đỗ Duy bình tĩnh nhìn đồng hồ cổ, nói: "Trong lúc tao đi vắng, mày đã làm chuyện gì đó với Annabelle. Tuy tao không biết rốt cuộc mày muốn làm gì, nhưng chắc hẳn có liên quan đến tao."
Hắn dường như không cảm nhận được áp lực ngày càng khủng khiếp. Thay vào đó, hắn càng bình tĩnh, lạnh lùng.
Hắn nói: "Gần đây tao luôn nghĩ đến một chuyện, tại sao mày không giết tao? Nếu như lúc trước mày còn đang ở trong giai đoạn khôi phục, vậy thì sức mạnh của mày hiện giờ đã mạnh vượt xa tao."
"Mày muốn giết tao đâu có khó. Sau khi giết tao, mày vẫn có thể biến tao thành con rối để tao hành động theo ý của mày."
"Tao nghĩ đây là một vấn đề khó giải."
Nói xong, Đỗ Duy tiến vào trạng thái ác linh hoá. Trên mu bàn tay phải, hoa văn kim đồng hồ từ từ hiện lên. Nó cũng đang quay, cứ như đang đồng điệu với đồng hồ cổ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Sở dĩ tao bắn mày là vì muốn kiểm tra điểm mấu chốt của mày. Mày nên biết tao luôn muốn giết mày."
"Vậy nên chúng ta luôn luôn không thể chung sống hòa thuận."
"Chà... mày biểu hiện rất thần bí, tao không thể biết được mục đích của mày, mày không tiết lộ bất kỳ thông tin nào."
"Nhưng không có nghĩa là tao không thể làm gì mày, chẳng hạn như bây giờ..."
"Mày không giết tao, chỉ tiếp tục gây áp lực cho tao. Tao cứ có cảm giác mày đang kiêng kỵ thứ gì đó, hoặc một khi giết tao, mục đích của mày sẽ không thể hoàn thành."
Vừa nói xong, đồng hồ cổ đột ngột ngừng chuyển động. Khí tức uy áp đáng sợ ngay lập tức biến mất, cứ như thể chưa từng có gì xảy ra. Đồng thời nó không hề đáp trả.
Nhìn cảnh tượng này, Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười: "Phản ứng hiện giờ của mày cho tao biết suy nghĩ của tao là đúng."
"Bên cạnh đó……"
"Tao nghĩ cơ hội giết tao giết mày, lớn hơn nhiều so với mày giết tao..."
Nói xong, hắn không để ý đến đồng hồ cổ nữa, xoay người tháo tủ xuống, tiện tay bước lên lầu hai.
...
Trong phòng ngủ trên tầng 2.
Đỗ Duy ngồi trên giường, đặt chiếc tủ đóng khung ở cạnh bên. Lúc này, Annabelle không còn giả bộ nữa, nó cứ nhìn chằm chằm Đỗ Duy, mặc dù không có ác ý, nhưng lại lộ ra vẻ thù hằn sâu sắc.
Điều này rất khác với trước đây. Đỗ Duy rất muốn giết nó. Nhưng giờ hắn có một ý tưởng mới.
"Đồng hồ cổ... à, đồng hồ của Lamer, mối liên hệ một chiều giữa nó và tôi quá sâu sắc."
"Nó luôn ảnh hưởng tôi. Nhưng dường như nó cảm thấy rằng tôi đã vượt ra khỏi tầm khống chế của nó, vì vậy nó cũng đã bắt đầu giở trò."
Mặc dù Đỗ Duy không tận mắt nhìn thấy tủ bị vỡ. Nhưng hắn vẫn có thể suy đoán diễn biến của sự việc.
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy vươn tay mở tủ. Cánh tay phải ác linh hoá nắm lấy Annabelle.
Đánh Dấu thành công...
Đỗ Duy nói với Annabelle: "Tao làm gì với mày thì Đồng hồ của Lamer đều rõ ràng, tao có thể xem mày là một phần mở rộng của nó."
"Cho nên điều tao muốn nói là tối nay tao sẽ đến Essegrin, bước qua cánh cổng địa ngục."
"Mà chờ khi tao ra khỏi đó, tao sẽ sắp xếp một nơi chốn hoàn hảo cho mày, thăm dò mối nguy hiểm từ đồng hồ của Lamer một lần nữa."
"Khi tao nắm chắc thời cơ, trò chơi này sẽ chính thức bắt đầu."
"Nhưng giờ tao cần phải đổi nhà cho mày."
Đột nhiên, Đỗ Duy lẩm bẩm: "Cái Bóng..."
Cái bóng sau lưng hắn lập tức xuất hiện dị biến. Bóng đen không ngừng lan rộng.
Cái Bóng như trở thành sinh vật sống, hiện ra sau lưng hắn, hai tay cầm 2 con dao nhọn nhìn chằm chằm vào Annabelle với đôi mắt đỏ ngầu.
Trong ngôi nhà này, Cái Bóng là khách trọ sớm nhất. Ác linh khuôn mặt phụ nữ nhăn nhó thì không tính, bởi vì nó đã bị Đỗ Duy diệt quá nhanh, quá gọn.
Cái Bóng luôn nhớ rằng ban đầu nó có cơ hội giết Đỗ Duy, nhưng vì sự xuất hiện của Annabelle nên đã tuột mất. Đỗ Duy quay lại nhìn Cái Bóng.
Quả bóng bay màu đỏ lơ lửng cột quanh cổ của nó đặc biệt bắt mắt.
Giá lạnh khủng khiếp lộ ra từ trong sự hoang đường.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, nắm lấy Annabelle này nhét vào trong cơ thể của Cái Bóng.
Rẹt...
Tiếng mở cửa kỳ lạ phát ra từ Cái Bóng, âm thanh rất nhẹ, gần như không nghe được. Sau đó, Annabelle bị nhét vào.
Khi Đỗ Duy đưa tay ra, trên tay hắn xuất hiện một chiếc ba lô.
Trong Cái Bóng có một di sản do Alvin Dawkwe để lại - Cửa.
Từ ý nghĩa nào đó, Cái Bóng cũng không khác gì công cụ. Đỗ Duy mở ba lô, lấy ra một bức tranh sơn dầu đã tháo ra, lẩm bẩm: "Không biết sau khi Annabelle bị nhốt vào sau cánh cửa, đồng hồ cổ có còn thể thông qua nó để ảnh hưởng đến những ác linh đó không."
"Nếu như có, tôi lại có nhiều mục tiêu hơn để dò xét hơn."
"Ngoài ra còn bức tranh sơn dầu này. Tên của nó là Một cánh cửa khác, có người đã dựa vào cổng địa ngục để vẽ nó."
"Hơn nữa, tôi có thể đẩy cánh cổng trong tranh tiến vào không gian ma quái, chính là trường học ác linh mười năm trước. Nếu mở cửa lần nữa, tôi sẽ tiến vào trường học ác linh trong hiện thực."
"Điều này có thể giúp tôi thoát khỏi cánh cổng địa ngục."
Đỗ Duy nói xong, bèn đặt bức tranh ở bên cạnh.
Có được bức tranh sơn dầu này đã lâu, nhưng Đỗ Duy chưa từng tìm được cơ hội thích hợp để sử dụng nó, giờ ngược lại đã có đất sử dụng.
Lúc này, Đỗ Duy cau mày nói: "Không sai, trường học ác linh giờ đang ở trong bóng ngược của thành phố. Sau khi xe buýt với Ngôi nhà kinh dị biến mất, đã lâu không xuất hiện."
"Chẳng lẽ chúng lại bắt đầu tranh đoạt..."
"Trong trường hợp này, nếu tôi rời khỏi cổng địa ngục bằng bức tranh sơn dầu, chẳng phải tôi sẽ chạm trán chúng sao?"
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi đau đầu.
"Dựa vào vận may của tôi, tình huống này có xác suất 100%."
"Có lẽ đằng sau cánh cổng địa ngục không có ác linh hay sinh vật ma quỷ có thù hận với tôi."
"Dẫu sao thì nơi đó có liên quan đến 72 Ma Thần của Solomon."