Đỗ Duy không thích đeo đồ trang trí trên tay.
Kể cả chiếc đồng hồ Patek Philippe mà Alexis tặng, hắn cũng chưa từng đeo lần nào.
Chưa đừng nói đến nhẫn.
Bây giờ, dấu nhẫn xuất hiện trên ngón áp út bên phải của hắn, trông giống như đeo nhẫn lâu năm.
Hoàn toàn không thể xoá bỏ.
"Tôi đúng là từng đeo nhẫn."
Đỗ Duy vừa bước nhanh, vừa thầm nghĩ: "Ngay khi nữ tu nhảy ra khỏi giấc mộng đã đeo chiếc nhẫn có chữ Val..."
"Chỉ là lúc đó ta dùng kích thích nữ tu, đào hố bẫy nó."
"Kể từ đó, chiếc nhẫn đã bị vất ở nhà."
"Chiếc nhẫn tương ứng với nguyền rủa Có vẻ như lời nguyền trên người tôi lại bùng phát, nó còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều."
Hắn bình tĩnh phân tích, cuối cùng chỉnh lý mạch suy nghĩ hoàn chỉnh.
Ngón đeo nhẫn của bàn tay phải của hắn nảy sinh dị biến có nghĩa là nữ tu ác ma đã xảy ra chuyện.
Nó có thể không bị 2 tồn tại quỷ dị kia giết.
Nó cũng có thể trở thành một thành viên của kết hợp thể.
Nếu không, không có cách nào để giải thích nguyền rủa lại cưỡng ép bộc lộ như vậy.
"Vì vậy, tồn tại quỷ dị mà tôi phải đối mặt giờ có thể bao gồm cả nữ tu ác ma, còn dính đến cả Ma Thần Valak?"
Đỗ Duy không nhịn được cười.
Hắn nghiến răng nói: "Tôi đã nghĩ việc mình bị buộc phải vào thành phố Massas là kết quả tồi tệ nhất. Không ngờ nữ tu ác ma mà tôi thả ra lại khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn".
"Nếu là như vậy, thì không cần kế hoạch gì nữa."
"Hãy xem liệu chúng mày đẩy tao đến tuyệt lộ trước, hay tao đẩy chúng mày xuống địa ngục trước."
Kế hoạch không bao giờ theo kịp những thay đổi.
Thứ mà Đỗ Duy phải đối mặt, ngày càng biến hoá kỳ lạ, và nguy hiểm hơn. Trong nhiều trường hợp, hắn phải đương đầu với những yếu tố không thể kiểm soát có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Khoảng thời gian trước, ác linh Đỗ Duy không logout, nó có thể càn quét mọi thứ.
Đỗ Duy thậm chí không cần phải lo lắng về sống chết của chính mình.
Vì vậy, sự cảnh giác của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Thậm chí, trong nhiều trường hợp, hắn quá dựa dẫm vào sức mạnh của ác linh Đỗ Duy.
Bởi vì sức mạnh là một con đường tắt.
Không cần dùng trí tuệ bình tĩnh phân tích sự việc, cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng bây giờ, khi ác linh Đỗ Duy đã ngoại tuyến.
Những khuyết điểm của Đỗ Duy cũng được phơi bày một cách triệt để.
Hắn không hề mạnh.
"Sức mạnh chỉ có thể phục vụ trí tuệ. Giờ tôi cần làm hai việc."
"Đầu tiên, hãy đến con phố đó và tìm cách đào hố. Tôi đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào, Freddy chính là then chốt."
"Nó nghĩ rằng nó đã được tự do, nhưng trên thực tế, chỉ cần tôi phát động Đánh Dấu, nó sẽ trở lại với tôi bất kể nó đi đâu."
"Nó không bao giờ có thể thoát khỏi tôi."
"Thứ hai, tôi muốn thử đánh thức ác linh tôi."
"Nếu nuốt chửng ma linh có thể kích thích tôi kia, giúp tôi kia nhanh hồi phục."
"Thành phố Massas đúng là một vùng đất săn tự nhiên."
"Ở đây có thể không có ma linh, nhưng nhất định có không ít ác linh và quái dị."
Vừa nói Đỗ Duy vừa lấy mặt nạ trong quần, đeo lên mặt.
Hắn đi trong bóng tối. Cái Bóng đã dung nhập vào bóng tối từ lâu.
Đỗ Duy quay đầu nhìn về phía bóng tối, nói: "Tao có thể cảm giác đã tiến vào thành phố Massas, cho nên tao cần mày làm một chuyện."
"Ác linh, tà linh, ma linh, hãy mang mọi thứ ma fmayf có thể tìm thấy sau những cánh cửa đóng kín."
"Còn tao sẽ đối mặt với lũ ma quỷ đó."
"Đi đi Cái Bóng, mang cho tao thứ tao muốn."
Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên mở ra.
Có một ác ý mạnh mẽ trong đó.
Ngay sau đó, có âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, như thể Cái Bóng đang dùng dao rạch thứ gì đó, với trí tuệ chỉ bằng tên ngốc, không thể hiểu mục đích của Đỗ Duy là gì.
Vì vậy, nó sẽ chỉ tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của Đỗ Duy.
"Giờ tôi lại còn một mình."
Đỗ Duy cảm nhận được sự rời đi của Cái Bóng, hắn nhìn thấy một chiếc xe đạp bị vất gần đó, không ngại bụi dính trên đó, lập tức đạp xe rời đi.
Một mình trong thành phố Massas có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, sẽ phải chết.
Theo lý thuyết, Đỗ Duy không thể làm ra hành động tương đương tự sát như vậy, nhưng tình thế hiện giờ buộc hắn phải liều mạng.
Hoặc là hắn chết trong Massas trước.
Hoặc sẽ bị giết bởi kết hợp thể của 3 tồn tại khủng bố sau một thời gian nữa.
"Tôi hy vọng Cái Bóng sẽ không làm tôi thất vọng."
...
Ở thành phố Massas.
Nếu đứng ở độ cao hơn nghìn mét và nhìn xuống, có thể thấy một vùng tối đang lan rộng theo hình nan quạt.
Đó là kết hợp thể giữa xe buýt, Ngôi nhà kinh dị và nữ tu ác ma.
Giờ chúng kết hợp với nhau một cách khó hiểu, bóng ngược của thành phố cũng là một phần của chúng, hoặc có lẽ là biểu hiện bên ngoài. Lan tràn rất nhanh, chỗ mà nó đi qua, ác ma, tà linh, hoặc những thứ hỗn độn khác sẽ bị lôi vào phạm vi của nó.
Thứ quỷ này, giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Cho đến thời khi tuyết lở, thành phố Massas có thể sẽ hoàn toàn thất thủ.
Bởi vì bóng ngược của thành phố sẽ kết hợp với nó.
Toàn bộ thành phố sẽ trở thành một chỉnh thể khác, thành phố Massas đồng nghĩa với khủng khiếp.
Hơn nữa, còn có cả khái niệm về 72 Ma Thần của Solomon.
Khi đó, không ai có thể nói trước được nó sẽ trở thành dạng tồn tại nào.
...
Sau khi Cái Bóng và Đỗ Duy tách ra.
Nó không tách quá xa chủ nhân của nó.
Khi không có giới hạn, không có áp chế.
Cái Bóng bị ám ảnh bởi việc giết Đỗ Duy, điều này đã trở thành bản năng.
Nhưng khi Cái Bóng không thể chống lại Đỗ Duy và trở thành bóng của Đỗ Duy, nó trở thành cấp dưới trung thành nhất của Đỗ Duy.
Không ai sánh bằng, kể cả Phong thư.
Bởi vì chỉ có Cái Bóng hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Đỗ Duy, lại không biết nói chuyện, có thể nói là hoàn hảo ngoại trừ chỉ số IQ quá thấp.
Bản thân nó là bóng của Đỗ Duy, sau khi hoà lẫn vào bóng tối, nó trở thành thợ săn bí ẩn nhất.
Trong bóng tối, xẹt qua một ngôi nhà hoang tàn.
Có một giọng nói thì thầm, hơi giống của phụ nữ.
Nhưng ở thành phố Massas, không có một người sống nào ngoại trừ Đỗ Duy.
Nó di chuyển càng nhanh, thì giọng nói càng rõ ràng hơn, một giọng phụ nữ từ trong nhà vang lên: "Tôi thấy anh."
Sau đó, âm thanh biến mất.
Chỉ có một đôi mắt đỏ ngầu lướt qua bóng tối, nó nhắm nghiền và lao đến những nơi khác nguy hiểm hơn.
Ngay khi chủ nhân của nó cần, nó sẽ xuất hiện bên cạnh chủ nhân bất cứ lúc nào.
...
Vào lúc này ở một nơi khác.
Đỗ Duy một tay giữ ghi đông của xe đạp, và một quả bóng bay màu đỏ trong tay phải.
Quả bóng bay không lớn lắm.
So với trạng thái đỉnh cao, giờ chỉ bằng một cái đầu người.
"Nỗi sợ hãi sẽ giúp mày trở lại đỉnh cao, giờ, cái gọi là sợ hãi này sẽ đến từ tao."