Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 601 - Chương 602: Mong Anh Luôn Được Hạnh Phúc

Chương 602: Mong anh luôn được hạnh phúc Chương 602: Mong anh luôn được hạnh phúc

Freddy biết về năng lực của Ryan. Trong mắt của nó, dù Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy là ma quỷ trong ma quỷ, nhưng Ryan cũng không kém hơn 2 ma quỷ này.

Năng lực muốn gì được nấy là một BUG.

Nếu không phải Ryan Hamel chết sớm, cho y 20 năm trưởng thành, thì ít nhất cũng đạt đến cập độ của Matthew, thậm chí có thể kẻ mạnh nhất. Trở thành kẻ bất bại.

Nhưng Ryan Hamel đã chết. Những gì còn lại là Ryan, một bệnh nhân tâm thần đã quên hết ký ức. Nếu không phải Freddy không cách nào nói ra được năng lực của Ryan, thì đã thông báo cho Đỗ Duy và Ryan biết từ lâu rồi.

Dù vậy, Freddy biết rất rõ rằng Ryan sẽ không bao giờ bị ốm, chứ đừng nói đến cảm lạnh, trừ khi Ryan thực sự xảy ra vấn đề.

Nó lập tức lo lắng nói: "Ryan, đừng làm tôi sợ. Tôi vẫn đang mong đợi anh giúp tôi sống lại và trở thành người, anh tuyệt đối đừng chết."

Ryan hắt hơi, tức giận nói: "Mày được lắm Freddy, mày dám nguyền rủa tao!"

Freddy ngẩn người: "Tôi đang an ủi anh, hơn nữa chả phải anh nói là mình sắp chết sao."

Ryan bất mãn nói: "Vậy thì sao? Mày dám lý sự với tao? Tao là quý tộc, mày là nô lệ, giữa chúng ta có cách biệt giai cấp hiểu không."

"Tao có thể nói bất cứ điều gì mà tao muốn, nhưng mày thì không thể!"

"Bởi vì mày không xứng, hiểu không?"

Freddy tối sầm mặt, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng gớm ghiếc, nó gào lên:

"Tôi không nên nói chuyện với anh, m* kiếp!"

Ryan phun ra: "Đkm... phụt, m* kiếp!"

Lại khạc một cục đàm trúng ngay mặt của Freddy.

Điều này khiến cho nó sụp đổ, cảm giác hàng ngày muốn chết tràn ngập trong tâm trí nó.

Nhưng vào lúc này, Ryan ở đầu bên kia hưng phấn nói: "Tôi đã tìm được tín hiệu di động của chủ nhiệm..."

"Xin chào, là chủ nhiệm sao?"

Ngay giây sau, giọng nói bình tĩnh của Đỗ Duy vang lên từ phía sau Freddy: "Là tôi, đã lâu không gặp Ryan."

Freddy vừa nghe thấy, nó lập tức quay đầu lại.

Ngay sau đó, nó nhìn thấy ở bên trong phòng giải phẫu, Đỗ Duy khoác áo khoác màu đen lạnh lùng bước ra.

"Ma quỷ Đỗ may quá anh đến rồi, thằng điên Ryan lại làm phiền tôi, anh mau nói cho gã biết đi."

Đỗ Duy liếc nhìn miếng đờm đặc quánh trên mặt của Freddy.

Hắn thấy hơi gớm. Hắn chộp lấy smartphone đang lơ lửng, hít một hơi thật sâu và nói: "Ryan, dạo này chú sống trong bệnh viện Twilight thế nào?"

Trên máy bay không có sóng điện thoại.

Từ New York đến gia tộc Wittbach tốn rất nhiều thời gian.

Vì vậy hắn cũng chỉ đành ngủ, rồi mới xảy ra chuyện này trong mơ.

Ryan ở đầu dây bên kia lập tức phàn nàn: "Chủ nhiệm, bệnh viện tâm thần Twilight quả thật không dành cho người sống. Gần đây, thời tiết rất lạnh và em đã bị cảm lạnh, em cảm thấy mình sắp chết rồi. Anh biết mà, từ nhỏ đến lớn em chưa từng mắc bệnh, không phải em đã mắc bệnh bệnh nan y chứ?"

"Em còn trẻ đã trở thành quý tộc, chưa từng được chơi gái. Em không muốn chết!"

Đỗ Duy nhướng mày, muốn nói ‘sao anh biết từ nhỏ đến lớn chú có bị bệnh hay chưa?’.

Nhưng nghĩ đến một khả năng, hắn căng thẳng hỏi: "Chú bị cảm thế nào?"

Ryan nói: "Ngày đó có thằng ngốc cứ lải nhải bên tai em, hắn nói em là năng lực của hắn, em tên là Ryan Hamel, sau đó em bị cảm lạnh."

"Anh không biết sao Chủ nhiệm, phúc lợi của Bệnh viện Tâm thần Twilight không hề tốt. Tôi đã rất vất vả, chăn mền đều bị James cướp đi, tôi lạnh đến chết mất."

Đỗ Duy cau mày: "Tại sao lại như thế..."

Ryan không phải người, gã là năng lực ác linh hoá của Ryan Hamel, cho dù có nhận thức về bản thân, nhìn cũng không khác gì "người bình thường". Nhưng trên thực tế, gã không phải là con người.

Những không phải con người, sao có thể cảm nhận được cái lạnh của con người. Trừ khi Ryan đã trở thành con người.

Đỗ Duy lập tức hỏi: "Anh có cảm thấy cơ thể có gì bất ổn không?"

Ryan thì thầm ở bên kia điện thoại: "Không, tôi chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, sau đó ho và ớn lạnh, a... gần đây em đái nước tiểu màu vàng, James không cho tôi đi tiểu và đại tiện bất cứ nơi nào trong phòng của anh ấy."

Đỗ Duy nghẹn họng, hắn gằn giọng nói: "Chỉ cần bị cảm thôi thì không có gì đâu. Chú có thể uống thêm nước nóng và uống thuốc đúng giờ. Sẽ mau khỏi thôi, nhiều nhất cũng chỉ mất một tuần.”

"Cảm lạnh không phải là bệnh."

Ryan thốt lên, nhưng rồi nói: "Em thấy yên tâm hơn khi nghe anh nói, nhưng em rất nhớ anh. Em không muốn ở trong Twilight nữa, em cảm thấy tồi tệ khi ở đây, nó u ám và khó chịu."

Đỗ Duy an ủi: "Các bệnh viện tâm thần đều như thế, u ám lắm. Nhiều bệnh viện còn bị ma ám nữa, quen là được thôi."

Đỗ Duy áy náy nói: "Thật ra anh định đi đến Twilight đón chú trong hai ngày này, nhưng bạn gái của annnnnh xảy ra chuyện. Bây giờ anh đang ở trên máy bay đến gặp cô ấy, sau đó phải tới một nơi rất xa, chắc không thể trở về trong thời gian ngắn."

Ryan hơi thất vọng một chút nhưng vẫn nói: "Vậy thì chủ nhiệm cứ làm việc của mình trước, em sẽ ở lại Twilight vài ngày nữa, nhớ đến thăm em khi có thời gian."

Đối với Ryan thì trên đời này ngoài chủ nhiệm Đỗ Duy ra, gã không có bằng hữu, đừng nói là người có thể thổ lộ.

James là bệnh nhân duy nhất mà hắn quen biết. Gã cảm thấy chỉ có chủ nhiệm đối xử tốt nhất với gã. Dù sao gã đã được thăng cấp từ bác sỹ Ryan lên Nam tước Ryan.

Nhưng lần này đến lần khác, sự tin tưởng thuần khiết của một bệnh nhân tâm thần như Ryan khiến Đỗ Duy thấy cắn rứt.

Vì vậy Đỗ Duy kiên định nói: "Ryan, chủ nhiệm cam đoan với cậu, giải quyết xong chuyện của bạn gái, anh sẽ lập tức đến Twilight đón chú."

"Anh sẽ cho chú một cái kết viên mãn."

Ryan nói: "Kết viên mãn, thật sao?"

Đỗ Duy nghiêm túc nói: "Thật."

Ryan lập tức hét lên: "Vậy em muốn làm hoàng đế..."

Đỗ Duy cười nói: "Được rồi, đến lúc đó chú sẽ là hoàng đế."

...

Trong không gian hẹp, phong bế và u ám. Đây là không gian bên trong quan tài đá.

Đột ngột, một giọng nói vang lên: "Thật không ngờ, tôi lại gặp anh bằng cách này, đáng tiếc thời gian của tôi không còn nhiều, thời gian của hắn cũng không nhiều."

Giọng nói lập tức biến mất ngay sau đó.

Nếu Đỗ Duy có thể nghe thấy giọng nói này, hắn sẽ cảm thấy rất khó tin, bởi vì giọng nói này giống hệt Ryan, nhưng giọng điệu này lại đầy khôn ngoan.

Đó là Ryan Hamel. Người đàn ông mà Đỗ Duy cảm thấy có lỗi thực ra vẫn còn ở trong 3 quan tài.

Nếu mở quan tài này, tiến vào là có thể phát hiện.

Một hoa văn kim đồng hồ từ từ hiện lên trong quan tài...

Bình Luận (0)
Comment