Sau khi Carlos kể xong mối liên kết giữa cánh cửa và cánh cửa, Quỷ Khoá và những thứ hắn muốn đều sẽ xuất hiện.
Y khó hiểu nhìn Master.
“Master, sắc mặt của ngài khá tệ, ngài thấy có gì không đúng sao?"
"Hay là ngài cho rằng hiệu suất quá chậm?"
Trước mặt Carlos, sắc mặt của Đỗ Duy quả thực rất khó coi. Hắn đột nhiên phát hiện ra một số thứ dường như hoàn toàn khác với cách hắn nghĩ.
‘Mình quá khứ, quả thật là mình sao?’
Tạo hai cánh cửa, triệu hoán Quỷ Khoá và tất cả những thứ hắn muốn từ cánh cửa.
Dùng mạng sống của tất cả tù nhân để hiến tế, thoạt nhìn có vẻ phù hợp với phong cách làm việc của hắn. Suy cho cùng, hắn không phải người tốt. Ở thời đại trước thời đại Victoria, không có tình bạn với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện cực đoan gì cũng có thể làm được.
Nhưng…
Tại sao Quỷ Khoá lại xuất hiện theo cách này?
Chẳng phải nó do chế tạo ra sao?
Lại còn cần triệu hoán để có được thứ hắn muốn.
Nó có thể là gì?
Tấm bia?
Đâu thể đơn giản như vậy. Đỗ Duy có rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn nhau, không khỏi cảm thấy ớn lạnh, giờ xem ra hắn quá khứ đã bước vào vòng lặp do chính mình tạo ra. Đó có thể là một thử nghiệm, nhưng điều chắc chắn là hắn quá khứ đã làm vặn vẹo thời gian.
Suy nghĩ này khá nhảm, bởi vì khi ác linh Đỗ Duy nhảy sang dòng thời gian khác đã có sức mạnh để vặn vẹo thời gian.
Đỗ Duy không khỏi thắc mắc: "Nếu kẻ bị tôi triệu hoán là Quỷ Khoá trong tương lai, thì e rằng tôi quá khứ đã điên rồi."
"Hoặc có rất nhiều chuyện hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ."
"Đối thủ của tôi có thể không chỉ là 72 Ma Thần của Solomon, mà còn có thể có một tôi khác."
‘Tôi’ đây không phải ám chỉ ác linh Đỗ Duy.
Sau đó hắn phủ định ý tưởng này, nói với bản thân rằng hắn chỉ đang suy nghĩ linh tinh, lúc bắt đầu triệu hoán, hắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng những suy nghĩ như hạt giống nảy mầm, bén rễ trong tâm trí hắn. Làm thế nào cũng không lái đi được.
Lúc này, Carlos thấy Đỗ Duy im lặng, thận trọng nói: "Master? Ngài không sao chứ?"
Đỗ Duy sực tỉnh, gật đầu nói: "Tôi không sao."
Hắn có chút do dự, rồi hỏi: "Carlos, trong mắt của cậu thì tôi là người như thế nào?"
Carlos sững sờ. Gương mặt dữ tợn của người đàn ông trung niên tóc vàng đột nhiên giãn ra, nịnh nọt nói: "Master, ngài đã hỏi đúng chỗ rồi ạ."
"Ngài chính là mặt trời, mặt trăng và các vì sao, là quá khứ và tương lai. Trong mắt của Carlos, không ai trên thế giới này sánh bằng một phần vạn của ngài."
"Không, so sánh ngài với đám tạp chủng kia là khinh nhờn ngài."
"Nếu nhất quyết muốn so sánh với sự vĩ đại của ngài, vậy thì chỉ có 72 Ma Thần của Solomon."
"Chúng là những con quỷ trốn thoát khỏi địa ngục, còn ngài là địa ngục."
Câu chữ nào cũng là nịnh bợ hèn mọn. Carlos đối xử với mọi người đều rất tàn nhẫn, nhưng khi đối mặt với Đỗ Duy, y lại trung thành như liếm cẩu.
Chuyện này…
Đỗ Duy nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Carlos, cảm thấy vô cùng buồn nôn. Hắn lắc đầu, chỉ có phong thư mới sánh bằng Carlos về mặt la liếm. Tại sao thuộc hạ của hắn toàn là đám cặn bã này?
Không có ai đáng tin hơn được sao?
Đỗ Duy khịt mũi hỏi Carlos: "Câm miệng, những lời này tôi nghe đủ rồi, thứ tôi muốn là sự thật."
Carlos lập tức nói: "Đây là sự thật, thưa Master, mọi lời nói của em đều xuất phát từ tận đáy lòng. Dù gì thì em cũng đã ký khế ước bán thân với ngài, em là tay sai trung thành nhất của ngài."
Đỗ Duy sững sờ: "Khế ước bán thân?"
Carlos nói: "Vâng, thưa chủ nhân, hồi đó em là một người ăn xin, lúc sắp chết đói thì được ngài ban cho một mẩu bánh mì, em đã bán mạng sống của mình cho ngài. Lúc đó ngài thật tốt bụng, ngài bảo hứa hẹn là vô ích, cho nên mới ký khế ước bán thân. Dù em đã quên các điều khoản của khế ước bán thân, nhưng em cảm thấy rằng việc có thể đi theo ngài là vinh dự lớn nhất cuộc đời Carlos."
Đỗ Duy khó hiểu nói: "Không ngờ cậu trung thành với tôi như vậy."
Hắn có cảm giác như đang nhìn thấy phong thư.
Carlos nịnh nọt: "Sau khi đi theo ngài, em đã trở thành bá tước, không chỉ có em, mà những con trai, con gái của em, chỉ cần huyết mạch không đứt đoạn, bọn họ sẽ luôn là người hầu của ngài."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Từ những lời này của cậu, có lẽ tôi đã hiểu được mình là ai trong mắt của ngài."
Carlos không hiểu ý của câu này, y chỉ có thể cười theo.
Đỗ Duy nói: "Tôi muốn xuống ngục giam quan sát. Kế hoạch sẽ được tiến hành trong đêm nay, cậu phải chế tạo cánh cửa đó cho tôi."
Carlos kiên định nói: "Đừng lo ạ, em sẽ không để ngài thất vọng."
Carlos nói xong chuẩn bị rời đi, mới vừa đi một bước, do dự hỏi: "Master, Ryan Hamel kia xử lý như thế nào? Còn người tên Puton nữa, lão đã nói xấu ngài, em nghĩ lão rất xấu xa, hay cứ giết chết lão?"
Đỗ Duy đau đầu nói: "Hãy bố trí phòng giam riêng cho Ryan. Đừng để gã chạy lung tung, đương nhiên cũng đừng để hắn gặp nguy hiểm. Còn về kẻ tên Puton..."
"Hãy trói lão lại trước. Sau khi tôi rời khỏi ngục giam, tôi sẽ tâm sự với lão thật kỹ."
Carlos vội vàng nói: "Dạ Master, vậy em lui trước."
"Cho lui."
...
Khi Carlos rời đi, Đỗ Duy bước vào ngục giam.
Trong hành lang u ám, bốn bề vắng lặng, không có chút sinh cơ.
Phong thư kiềm chế một lúc lâu, giờ lập tức chui ra từ trong túi quần đi đến trước mặt của Đỗ Duy.
[Thưa Master! Carlos đó thật ngu ngốc, hắn dám cướp lời thoại của phong thư, phát ói... kinh tởm...]
Đỗ Duy vô cảm không nói gì.
Phong thư tức giận: [Người này rất không bình thường, chắc chắn là kẻ phản bội, chớ nhìn hắn cung kính với ngài như vậy, sau lưng không biết có bao nhiêu ý định xấu xa đâu.】
[Master, hãy để Shadow chặt Carlos thành nhiều mảnh!】
[Là tay sai trung thành nhất của ngài, Phong thư cảm thấy ác ý từ Carlos.】
Đỗ Duy nhìn nó, cau mày nói: "Carlos hiện giờ vẫn còn hữu dụng, tao sẽ không giết y, tại sao phải giết y?"
"So với y thì ngược lại mày rất phế vật."
【Cái gì? Phong thư là phế vật?!】
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Giờ tác dụng của mày với tao cực ít. Mày nên nghĩ xem mày còn tác dụng gì?"
"Xét về lòng trung thành, mày quả thực rất trung thành, nhưng Shadow trung thành hơn mày, hơn nữa nó không bao giờ làm phiền tao."
"Xét về sức mạnh, mày càng không thể sánh với Shadow."
[Nhưng nếu Master có thể lấy cây bút từ Matthew, ngài có thể giải phóng phong thư, phong thư thậm chí có thể được tìm được bất cứ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ...]
[Master, phong thư phế vật không thực sự là phế vật.】
Đỗ Duy cau mày nói: "Vậy nên mày mới có thể sống đến tận bây giờ, thôi bỏ đi, ngậm miệng..."
"Chờ đã... Phong thư, mày cho rằng Carlos rất giống mày sao?"