[Carlos? Tên ngốc đó mà giống phong? Làm sao có thể!】
[Cái loại bề ngoài trung thành, bên trong phản trắc sao có thể giống phong thư em cho được.】
[Master, Phong thư thật sự hiểu quá rõ loại người này.】
[Cái liếm của hắn không phải là liếm thực sự, mà là vỏ bọc mà thôi.】
[Hắn thậm chí còn dám bắt chước phong thư, ngài nghĩ xem, loại người này thật đáng kinh tởm, không hề có điểm mấu chốt nào, loại người này...]
Phong thư đột nhiên sững sờ. Nó hơi hoài nghi cuộc sống, mặc dù nó không phải là con người. Nhưng Carlos này… sao giống chửi chính mình vậy?
Nó vội vàng đổi giọng: [Master, những gì mà phong thư vừa nói là thành kiến, kẻ xấu như Carlos nên chiếu cố dưới hào quang rực rỡ của ngài!】
[Nhìn xem, có một câu nói hay, tả bàng hữu tí, phong thư là cánh tay trái. Nhưng giờ có thêm Carlos hơn, không phải hắn sẽ trở thnahf cánh tay phải sao?】
[Chúc mừng kí chủ có thêm một vị chiến tướng...]
Đỗ Duy lắc đầu: "Mày không hiểu ý tôi. Ý tao là, Carlos và mày có thể liên quan rất sâu, cả hai đều có trải nghiệm giống nhau. Mày chưa từng nghĩ rằng hắn có thể là tiền kiếp của mày sao?"
【Cái gì? Làm sao có thể? Cho dù phế vật thì phong thư vẫn là phong thư, sao hắn có thể là tiền kiếp của em?】
Phong thư rất phân vân.
Nhưng Đỗ Duy lại giật mình, hắn suy tư: "Nói tiếp đi."
Phong thư trả lời: [Master, ngài đã hơn một lần nói không còn là con người không có nghĩa không còn là chính mình. Phong thư nghĩ câu này cũng có lý, nên Phong thư sẽ vĩnh viên đi theo và trung thành với ngài, cho dù Phong thư không phải là là người như hiện tại.】
[Phong thư không cần biết tiền kiếp là thứ gì. Ngài là ý nghĩa tồn tại của phong thư, phong thư chỉ cần đi theo ngài. Nếu ngài bảo phong thư chết, phong thư sẽ chết; nếu ngài bảo phong thư sống, phong thư sẽ sống.】
Vào lúc này, ngay cả kẻ máu lạnh như Đỗ Duy cũng không khỏi chuyển biến thái độ với Phong thư. Hắn nhếch môi cười khẩy. Nhưng cười rất khó chịu đắng: "Mày liếm trắng trợn quá."
[Phong thư chưa bao giờ liếm thưa Master, mỗi câu nói của phong thư đều xuất phát từ tận sâu trong trái tim.】
Đỗ Duy hít sâu một hơi, cúi đầu lạnh giọng nói: "Carlos không liên quan gì đến mày, sẽ không có gì thay đổi. Dù ác linh và tà linh đi theo mày nhiều đến đâu, cũng không thay đổi địa vị của mày và Shadow."
"Đây là lời hứa của tao với mày. Nhưng tao không thể hứa với mày về một tương lai tươi sáng."
"Mày sẽ vĩnh viễn bị ràng buộc với tao."
"Nếu như tao rơi vào địa ngục, nhất định sẽ có mày ở bên cạnh."
Phong thư cảm động muốn khóc.
[Tương lai không có Master cũng không phải là tương lai của phong thư. Về phần Shadow, phong thư cảm thấy ngài không nên đối tốt với nó như vậy. Nó là một tên ngốc, nó sẽ không cảm kích.】
[Ngài vẫn nên tìm cơ hội để giết nó.】
Đỗ Duy khẽ lắc đầu, đút tay vào túi quần, đi về phía dưới ngục giam. Những ngọn đuốc trên tường hai bên lối đi cháy rừng rực, ánh lửa kéo bóng của hắn rất dài. Đỗ Duy tiến về phía trước một mình, với phong thư lơ lửng quanh người. Dù phía trước tối đen như mực nhưng vẫn có một chút ánh lửa le lói.
...
Không ai biết Khi Đỗ Duy nghe được những câu mà hắn từng nói từ phong thư, đã khiến hắn kích động cỡ nào.
Không còn là con người cũng không có nghĩa không còn là chính mình. Đỗ Duy giờ có thể coi không còn là con người. Hắn cũng dần không còn là chính mình.
Cái gọi là dòng thời gian, cái gọi là vòng lặp, cái gọi là quá khứ, những thứ lộn xộn đó, khiến hắn dần đánh mất chính mình.
Ai là ai. Tôi lại là ai?
Từ quan điểm triết học, đây là một chủ đề được tranh luận muôn thuở.
"Tôi tên là Đỗ Duy. Tôi hiểu rồi, tôi biết, tôi đã tiếp xúc với nhiều dạng tồn tại của mình. Tôi đang ở trong một dòng thời gian khác, với một danh tính khác. Ai cũng có thể là tôi, nhưng tôi chỉ là Đỗ Duy."
Trong bóng tối, giọng nói của Đỗ Duy phá vỡ bầu không khí im lặng. Hắn đi qua thông đạo kéo dài. Nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp. Hắn nhìn thấy một con mương sâu dưới nhà tù, và thấy những ngọn đèn sáng rực. Một con mương sâu dài khoảng hai chục mét. Một bên là cánh cửa bị khóa bằng dây xích, bên kia thì không có gì cả.
Đỗ Duy cao ngạo quan sát. Đôi mắt đen láy, dửng dưng nhìn mọi thứ trước mặt.
Hắn nói: "Tôi từng tin vào các vòng lặp, bởi vì đó là kết luận tôi đạt được thông qua phân tích, nhưng bây giờ tôi không thừa nhận điều đó, dù là 72 Ma Thần của Solomon hay thứ quái quỷ nào cũng thế."
"Tôi có thể cảm thấy rằng kể từ khi tôi xuất hiện trên thế giới này, ở mọi nơi đều có sự sắp đặt của vận mệnh."
"Mọi thứ đều có thể tự biện minh."
"Đó là thuyết định mệnh."
"Vòng lặp mà tôi không thừa nhận thì tồn tại có nghĩa lý gì?"
"Thời đại hiện đại mà tôi đang sống lại có ý nghĩa như thế nào?"
"Không ai cho tôi một câu trả lời, vậy thì tôi tự cho mình một câu trả lời."
Khi nói đến đây, Đỗ Duy vươn tay chỉ về phía cánh cửa quấn đây dây xích: "Đối thủ của tao, chúng mày không biết tao. Tao không biết chúng mày có bao nhiêu kế hoạch dự phòng hay có bao nhiêu lá bài tẩy."
"Nhưng tôi cũng giống vậy, khi màn đêm buông xuống, khi cái gọi là kế hoạch bắt đầu."
"Mối liên hệ giữa hai cánh cửa sẽ được mở ra, tao sẽ chết ở chỗ này, sẽ dùng mạng sống của mình để đấu trí với chúng mày.”
"Chúng mày không phải muốn lợi dụng tao để truyền sức mạnh về quá khứ sao?"
"Vậy nếu tôi chết ở đây thì sao?"
Đỗ Duy càng nói, mạch suy nghĩ càng rõ ràng. Không phải là hắn bị điên mà đã bị đẩy đến giới hạn. Lý trí và điên cuồng là một tấm gương phản chiếu. Cũng giống như Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Ác linh tao đã nhảy sang dòng thời gian khác, tao không còn liên hệ với nó nữa. Đây là cơ hội của chúng mày. Giết tao, nó cũng sẽ không còn tồn tại."
"Vòng lặp vô lý đó cũng sẽ bị phá vỡ."
"Đến đây đi, chúng ta hãy ngả bài, tao chỉ là phàm nhân, là người bằng xương bằng thịt, còn chúng mày là tồn tại khái niệm."
"Phần thắng chắcc hắn sẽ nghiêng về phía chúng mày."
Dứt lời, Đỗ Duy ngồi bên mương sâu, tự châm một điếu thuốc, vừa hút vừa chờ đêm đến. Hắn lười đi gặp Puton. Giờ hắn chỉ nghĩ đến tồn tại đang muốn hại mình, cho dù đó là một tôi trong quá khứ hay 72 Ma Thần của Solomon.
Khi màn đêm buông xuống, hai cánh cửa được mở ra. Những kẻ nên được gọi ra, những kẻ không nên được gọi ra, bất cứ ai đến sẽ chết. Điều này có vẻ không phù hợp với tính cách thận trọng của Đỗ Duy. Nhưng tiền đề là hắn có một lá vương bài.
Cục diện này đã được bày ra từ rất lâu. Lần đầu tiên bước vào cánh cổng địa ngục, Đỗ Duy đã có những ý tưởng mơ hồ, nhưng hắn không thèm nghĩ, thậm chí không đi làm. Không nghĩ không muốn thì sẽ không có ai biết. Tất nhiên, trong cuộc nói chuyện trước đó giữa Phong thư và hắn, đã tiết lộ vương bài của hắn.
...
Bầu trời đêm như một bức màn phủ lấy thị trấn Five Keys.
Những vì sao sáng đêm nay...