Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 618 - Chương 619: Alexis!

Chương 619: Alexis! Chương 619: Alexis!

Khi màn đêm buông xuống. Ánh sao và ánh trăng chiếu xuống mặt đất, Thị trấn Five Keys bừng sáng về đêm.

Đối với những tù nhân ở nơi này, thời khắc cuối cùng của sinh mệnh đã đến, không ai thoát được cả.

Chúng bị lính canh áp giải đến nơi sâu nhất của ngục giam, mép mương sâu.

Đỗ Duy từ lâu đã không còn tình cảm, không có lòng nhân từ, chỉ có sự tàn nhẫn, vô tình khiến người ta khó chịu. Lòng nhân ái đối với đồng loại là bản năng của con người. Sự căm ghét đồng loại cũng là bản năng.

Hắn đang đợi Carlos, cũng chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.

Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Người đàn ông trung niên luôn trung thành với Đỗ Duy, Bá tước Carlos, trên lưng vác một cánh cổng gỗ, bước từng bước nặng nhọc đi tới.

"Master, cửa đã làm xong."

"Carlos không bao giờ khiến ngài thất vọng."

Giọng của Carlos rất bình tĩnh.

Đỗ Duy quay đầu lại nhìn, liền thấy cửa gỗ quấn đầy dây xích, rồi quấn quanh Carlos. Toàn bộ cánh cổng gỗ toát lên một hơi thở quỷ dị. Nó có hình dạng giống hệt như cánh cổng địa ngục được đặt ở đầu kia của con mương sâu.

Không đúng…

Không thể nói là giống như đúc. Nó giống như bản sao của cánh cổng địa ngục, tất cả các đường nét đều đối lập, giống như một tấm gương, phản chiếu hai cánh cổng.

Đây là hàng nhái, hơn nữa còn là một hàng nhái khắc ngược.

Đỗ Duy lạnh lùng ra lệnh: "Bắt đầu thực hiện kế hoạch."

Carlos cúi đầu, hét lên: "Dạ! Thưa Master vĩ đại!"

Dứt lời, gã bèn vác cánh cổng gỗ nhái trên lưng, tung người rồi nhảy xuống mương sâu dưới lòng đất.

Chân gã rơi xuống vũng bùn do trọng lực.

Carlos không hề quan tâm, không chút do dự bước tới, từng bước từng bước đi về phía đầu kia của con mương sâu.

Trong quá trình này, cánh cổng đối diện với hắn dần toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Cánh cổng địa ngục đang run rẩy. Nó dường như có ý thức của chính mình.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Đỗ Duy, đều nghe thấy một tiếng hét vô cùng thảm thiết.

Đó là âm thanh của con người. Có đàn ông và phụ nữ, già và trẻ.

Đỗ Duy nghe được những cảm xúc tiêu cực không cam lòng, bất bình, tức giận và đau đớn trong những tiếng hét đó.

Đồng thời từ cánh cổng địa ngục, còn toả ra vô số sương mù đen dày đặc.

Màn sương giống như sinh vật sống, ngay khi xuất bèn lan tràn từ đáy mương sâu, ngày càng dày đặc và giương nanh múa vuốt bao phủ đầu kia của con mương.

Carlos vẫn vác cánh cổng sao chép.

Giờ mỗi bước đi của gã đều phải chịu áp lực vô cùng khủng khiếp.

Nhưng may mắn thay, Carlos không phải là một người bình thường, gã là một Hunter cực kỳ mạnh mẽ, nếu đem ra so sánh thì có lẽ hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với Minette ở thời kỳ đỉnh cao.

Carlos nghiến răng. Máu trào ra từ miệng gã, gã gần như cạn kiệt sức lực của mình trước khi cuối cùng đến được đầu kia của cái mương.

Rầm…

Cánh cổng địa ngục hàng nhái đập xuống đất khiến bùng văn khắp nơi.

Một cảm giác cực kỳ khủng khiếp, trầm mặc đến mức cả không khí ngưng trệ, kỳ dị không thể tả, trực tiếp tràn ngập từng tấc không khí.

Tiếng kêu rên ngày càng chói tai.

Các tù nhân bắt đầu tuyệt vọng. Chúng cầu khẩn như dự cảm được điều gì, tìm mọi cách để rời khỏi nơi ma quái này.

Nhưng…

Không ai nhân từ với họ.

Đỗ Duy không quan tâm đến các tù nhân. Hắn đang tập trung quan sát những chuyện đang xảy ra xung quanh mình.

Khi Carlos đặt cánh cổng còn lại ở đầu kia của con mương, hai cánh cổng thực sự đối nghịch nhau.

Điều quan trọng là màn sương đen lan tỏa trong mương sâu bất ngờ dừng lại. Mới xâm chiếm được phân một nửa thì Carlos trèo lên khỏi mương sâu.

Gã kính cẩn nói với Đỗ Duy: "Master, ngài có thể bắt đầu hiến tế."

Đỗ Duy gật đầu, không nói gì. Hắn chỉ nhìn xuống. Ánh mắt của Carlos có chút phức tạp, gã muốn nói gì đó, nhưng đám tù nhân bên cạnh không ngừng khóc lóc van xin, khiến sắc mặt gã đột nhiên trở nên xấu đi.

"Chúng mày là tù nhân, tất cả hãy câm miệng lại."

"Không ai sẽ thương hại chúng mày, bởi vì chúng mày vốn tội ác tày trời. Đứa nào cũng đã giết rất nhiều người, chỉ xứng làm tế phẩm."

Sau đó, Carlos lập tức xua tay nói với đám lính canh: "Bắt đầu huyết tế."

Các lính canh trở nên hung tợn. Chúng vung dao, đâm thủng ngực của người phàm, lúc nhổ ra thì trực tiếp đẩy tù nhân xuống mương sâu, giống như làm sủi cảo. Các tù nhân lần lượt bị đẩy xuống. Có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.

Tù nhân rơi xuống một cái mương sâu và bị sương mù bao phủ, không biết có phải là ảo ảnh không, trong màn sương mờ ảo hiện lên những khuôn mặt.

Dữ tợn lại khủng khiếp.

Màn sương mù cứ như đã bị kích thích, sự lan tràn đã bị tạm dừng lại đang tiếp tục.

Khi màn sương đen hoàn toàn lấp đầy rãnh sâu. Giữa hai cánh cổng, lớp sương mù đen được dùng làm cầu nối chúng lại với nhau.

- Ông ông…

Tiếng chấn động vang lên, mặt đất bên dưới cũng đang run rẩy.

Màn sương đen cuồn cuộn như sóng biển.

Carlos ở bên cạnh nói: "Mối liên hệ giữa hai cánh cổng đã được mở ra, cánh cổng mà ngài yêu cầu em làm không khác gì cánh cổng địa ngục thực sự."

Đỗ Duy nhìn hắn nói: "Nhưng cậu lại có thể phân biệt thật giả."

Carlos đáp: "Đúng vậy, Master, ngài chỉ bảo em chế tạo, ngài muốn dùng nó triệu hồi Quỷ Khoá và thứ mà ngài muốn, nhưng còn chưa nên xử lý em như thế nào."

"Em nghĩ rằng đó là khoảng trống mà ngài dành cho em."

"Ngài luôn có thể tin tưởng vào lòng trung thành của em dành cho ngài."

Rõ ràng, Carlos đã biết kết cục của mình từ lâu.

Còn Đỗ Duy thì lạnh lùng nói: "Chuyện này tôi không quan tâm, cậu cứ làm chuyện mà cậu nên làm."

Carlos nói bằng giọng điệu phức tạp: "Em đã nghe lời này của ngài không biết bao nhiêu lần, lần nào ngài cũng sẽ trả lời em như vậy, nhưng em vẫn sẽ hỏi ngài."

Nó có nghĩa là gã đã trải qua chuyện này vô số lần. Cũng giống như vòng lặp.

Đỗ Duy không kinh ngạc, nói thẳng: "Hỏi tôi cái gì?"

Carlos hỏi: "Em còn được gặp lại ngài chứ?"

Đỗ Duy không trả lời, mà nói: "Ở đây liên tục có một vòng lặp."

Carlos nói: "Vâng, mỗi lần sản xuất cánh cổng, em sẽ nhớ lại vô số lần trước đây. Em đã cố gắng đấu tranh, nhưng vẫn bị mắc kẹt trong đó."

"Mỗi lần em nói với ngài điều này, đều không thể thay đổi kết quả cuối cùng."

"Em rất bất lực, nhưng lòng trung thành lại yêu cầu em nói những lời này. Em không biết có thể giúp được gì cho ngài hay không, bởi vì đối với ngài thì năng lực của em không có tác dụng gì cả."

"Không ai có thể giúp được ngài."

"Ngài sẽ không trả lời câu hỏi của em, bởi vì việc đó rất vô nghĩa."

Nghe đây, Đỗ Duy im lặng một lúc, vỗ vỗ vai của Carlos nói: "Tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ quan trọng, bởi vì tôi chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, không bao giờ dừng lại."

"Lòng trung thành của cậu không là gì đối với tôi, tôi không quan tâm."

"Cậu nên hiểu ý của tôi, tôi không phải là Master mà cậu biết."

Carlos không nói gì. Gã nhìn lính canh, lính canh lập tức vô thức dùng dao đâm vào tim của chính mình, rồi nhảy xuống mương sâu. Carlos là một thuộc hạ trung thành, nhưng gã không phải là một người tốt.

Ngay sau đó, gã cũng nhảy vào đó.

Màn sương đen bao phủ lấy gã, ngay cả Đỗ Duy cũng không nhìn thấu cảnh tượng bên dưới.

Trong màn sương, Carlos cúi xuống, đặt tay phải lên ngực, thực hiện một nghi thức quý tộc.

"Em dâng cho ngài lòng trung thành của em."

Trong nháy mắt, màn sương mù đen kịt run rẩy, trong nháy mắt hóa thành máu.

Máu liên tục đổ, cả con mương sâu nhanh chóng trở thành vũng máu.

Đường nét của hai cổng địa ngục dần hiện lên dưới đáy vũng máu.

Ọc ọc...

Từ trong mặt nước đẫm máu, một con tàu dần dần nổi lên.

Đỗ Duy nhìn thấy Alexis đang đứng trên mũi tàu, phía sau là Quỷ Khoá.

Alexis với mái tóc bạch kim, đưa tay về phía hắn, trên mu bàn tay phải có hoa văn kim đồng hồ đang xoay tròn.

Bình Luận (0)
Comment