Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 621 - Chương 622: Nỗi Đau Của Alexis

Chương 622: Nỗi đau của Alexis Chương 622: Nỗi đau của Alexis

Khi Alexis nghe thấy giọng nói ấy, không hiểu vì sao nàng không kìm được rơi lệ.

Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt, chợt có hai dòng lệ trượt dài trên má.

"Là giọng nói của tôi..."

Alexis có phần hụt hẫng, đó là sự hoảng loạn mà nàng chưa bao giờ cảm thấy. Như thể thứ quý giá nhất của nàng đã bị phá vỡ.

"Anh yêu xảy ra chuyện sao?"

Alexis tự hỏi bản thân, giọng nàng như đang khóc: "Anh yêu ở đâu, tôi phải làm sao mới có thể cứu anh ấy?"

Giọng nói càng lúc càng xa dần. Dần dần không thể nghe được gì.

Alexis quỳ trên bãi biển, chợt vươn tay ra định bắt lấy thứ gì đó, nhưng mưa như trút nước, nàng chỉ có thể hứng được cơn mưa đang rơi.

"Nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu?"

Càng ngày càng bất lực, càng ngày càng đau đớn. Alexis không nhớ những gì đã xảy ra, bởi vì Minette sống trong quá khứ, nhưng cô ấy sống ở hiện tại. Còn ký ức của Minette, ít nhất cô ấy không thể có nó bây giờ. Ngay cả khi Alexis cố gắng chống lại thân phận này.

Vào lúc này, giọng nói kia như dùng hết sức lực vang lên trong đầu của Alexis.

"Anh ở ngay phía sau cô..."

Nghe điều này, Alexis lập tức quay đầu lại.

Sau đó, nàng nhìn thấy sóng lớn cuồn trào ở đại dương sau lưng cô. Một con tàu ma bằng gỗ đổ nát đang chao đảo trên biển. Sóng lớn liên tục vỗ vào con tàu ma, gần như nhận chìm nó.

Trong đôi mắt màu lam Alexis lập tức ngập tràn sương mù, trong đó có tia máu. Như thể theo bản năng, nàng nhìn thấy một hình ảnh mà nàng không thể chấp nhận được.

Trong hình, người đàn ông nàng yêu ngã xuống boong con tàu ma, đôi mắt nhắm nghiền, máu me khắp người, xiềng xích trói chặt hắn. Sợi xích kéo dài về phía cabin của con tàu ma. Đâm vào một cánh cửa màu máu, từng chút một kéo vào bên trong.

...

"Rốt cuộc tôi đang nhìn thấy gì, tại sao anh lại ở trên con tàu đó?"

Nỗi đau dâng đầy trong mắt của Alexis. Cô vô cùng mệt mỏi, sớm đã kiệt sức. Giờ nỗi đau do năng lực nhìn thấy tương lai của Minette là thứ mà nàng không thể chịu đựng nổi.

Sau đó cảnh tượng tiếp tục…

Cô nhìn thấy người đàn ông của mình bị dây xích kéo vào sau cánh cửa, bên trong có những tồn tại đáng sợ và kỳ dị, dường như là ác linh, hoặc giả thứ gì đó khủng khiếp khác. Sau đó, ở cuối sợi dây xích là một kẻ kinh dị, tay phải cầm 5 chiếc chìa khóa, thân hình gầy guộc chỉ còn là bộ xương, một ông lão nước da ngăm đen.

Nếu nói đó là người, không bằng nói đó là ác quỷ.

Ác quỷ cười gằn bóp mạnh cổ người đàn ông của nàng, nó đang cười điên cuồng.

Những giây tiếp theo, nước biển tràn vào cabin. Toàn bộ con tàu ma chìm dần xuống đáy biển. Đây là kết thúc của cảnh tượng tương lai.

Alexis suy sụp, nàng tuyệt vọng chạy ra biển. Cho dù nước biển lạnh lẽo thấu xương, cô vẫn không chút do dự lao thẳng về phía con tàu ma.

"Anh chờ em… em sẽ không để cho anh chết. Đỗ Duy... anh đã đồng ý với em rất nhiều lần, chắc chắn anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện. Anh cũng đã nói rằng anh sẽ không lao đầu vào chỗ chết nữa. Em biết rằng anh đang nói dối em, nhưng anh đã hứa với em rằng anh sẽ không xảy ra chuyện gì."

Ở trong nước biển, Alexis cố gắng hết sức để bơi trong biển nhưng con tàu ma cách nàng ít nhất gần 500 mét, ngay cả khi ở trạng thái thể lực tốt nhất, nàng cũng không thể bơi xa như vậy. Chưa đề cập đến giờ cơ thể của cô vô cùng suy nhược.

Bão táp mưa sa vẫn hoành hành. Dù nàng không hề quan tâm đến điều này, vẫn liều mạng muốn bơi đến con tàu ma, nhưng cô lại liên tục bị sóng đẩy vào bờ hết lần này đến lần khác. Chỉ là cự ly cách 500 mét. Nhưng cứ như cách xa đời đời.

"Đừng……"

Alexis khóc lóc, van xin số phận: "Tôi không thể mất anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết. "

Có hàng ngàn loại người khác nhau. Có thể nghĩ đến những gì bạn nghĩ và những gì bạn nhìn thấy, có lẽ đó chỉ là một loại viễn cảnh đẹp đẽ ẩn sâu trong lòng, chỉ dám nhìn kỹ khi đầu óc trống rỗng...

Đỗ Duy là một kẻ lạnh lùng, hắn không hiểu tình cảm của Alexis dành cho mình.

Bởi vì hắn ban đầu hắn cho rằng đối phương chỉ là yêu qua đường.

Đó là lý do tại sao hắn không thích mối tình này. Nhưng tình yêu sét đánh là sự khởi đầu của một mối quan hệ. Những người khác nhau có những cách đối xử với tình cảm khác nhau.

Cuộc sống của Alexis và Đỗ Duy khác xa nhau, Đỗ Duy là một Người Đuổi Quỷ, một Hunter, còn nàng là thiên kim tiểu thư của gia tộc Wittbach, nhưng từ bỏ thân phận này, cô chỉ là một người phụ nữ "bình thường".

Vừa đơn giản lại phức tạp.

- Bốp...

Những con sóng lại đẩy Alexis vào bờ.

Nàng yếu ớt nằm trên mặt đất, vươn tay muốn nắm lấy con tàu ma, để cho nước lạnh rửa sạch thân thể, toàn thân run rẩy không chút dao động.

Ở trong thời tiết này, trời lại sắp rạng đông.

Nàng thậm chí không có smartphone để gọi giúp đỡ.

Không ai có thể giúp Alexis cả.

Sự tuyệt vọng, bất lực và đủ loại cảm xúc đau đớn bủa vây Alexis.

"Trên đời này nếu thật sự có Chúa, tôi sẵn sàng hiến dâng tất cả những gì mình có, chỉ mong có thể đưa anh trở về!"

"Chúa ơi... con chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của Ngài như lúc này."

"Nhưng tại sao Ngài không cho con phản hồi nào?"

Alexis khóc như mưa.

Cho tới giờ phút này, nàng thậm chí không nghĩ tới việc dù có thể lên con tàu ma thì bất kỳ tồn tại đáng sợ nào trên con tàu cũng có thể giết chết nàng.

Nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn con tàu ma bị sóng đánh dạt vào đáy biển sâu.

"TÔI…"

Alexis mở miệng: "Tôi..."

"Tôi không cam lòng. Cho dù Chúa muốn anh chết, em cũng sẽ cứu anh trở về!"

Nàng không biết lấy sức lực từ đâu ra, lại lảo đảo đứng lên, không chút do dự bước xuống biển.

Vào lúc này, con sóng khổng lồ ập đến, đập thẳng nàng xuống đất. Nhưng sóng biển còn mang lại nhiều hơn thế, còn có cả một phong thư ố vàng bị tan nát một phần ba, nhưng phong thư không hề bị ướt bởi nước biển. Đồng thời còn đang run rẩy, sau đó một trang giấy chật vật chui ra từ bên trong.

[Thật không ngờ, phong thư tôi vẫn sống sót. Ngay cả Shadow cũng bị vỡ thành nhiều mảnh, vậy mà phong thư tôi vẫn chưa chết!】

[Master, ngài cứ chờ em, phong thư em sẽ lập tức đến cứu ngài ngây bây giờ!】

Trận chiến giữa ác linh Đỗ Duy và 18 Ma thần cuối cùng đã trở thành một trận tử chiến, 18 Ma Thần đã bị nó nghiền nát.

Nhưng trong trận chiến khốc liệt, Shadow đã tan vỡ thành nhiều mảnh.

Ngược lại phong thư yếu nhất vẫn sống sót.

Lúc này, phong thư bị vỡ đã khôi phục nguyên vẹn.

【Ôi khoan? Nữ Master? Người cũng ở đây sao?】

Alexis kinh hãi nhìn phong thư lơ lửng trước mặt: "Mày là thứ gì? Ác linh? Sao lại gọi tao là nữ Master?"

【Sao? Phong thư không phải thứ gì, phong thư là tà linh! Là tay sai trung thành nhất của Master, mà Master chính là bạn trai của ngài, vì vậy ngài chính là nữ Master!】

Alexis trầm ngâm, nhưng lúc này dù là một cành ô liu do quỷ ném cho, nàng cũng sẽ không do dự đón nhận, bất kể lời của phong thư là thật hay giả.

"Tà linh... hay thứ ma quỷ gì khác cũng không quan trọng. Tôi biết trên con tàu có rất nhiều thứ khủng khiếp, vậy mày có thể giúp tao cứu Đỗ Duy được không?"

Bình Luận (0)
Comment