Vào lúc này, Tom và Cha Tony người chặn đường, kẻ bị đẩy vào khúc quanh.
Tổ đội chiến thần càn quét khu đèn đỏ hoàn toàn tách xa nhau.
Cái xác cháy xém trong nháy mắt xuất hiện trước mặt của Tom. Nó há to miệng gần như nứt toát, giống như một loài rắn.
Tom vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Fuck! You!"
Vừa dứt lời, cái xác cũng tạp tới.
Tom nhìn chằm chằm, cố gắng trốn thoát nhưng không thể nhúc nhích. Anh ta mất không chế cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng càng lúc càng lại gần.
Nhưng cuối cùng vẫn không táp trúng anh ta, vì một con dao làm bếp rất lớn đã đâm thẳng vào miệng của cái xác cháy đen.
Shadow không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của Tom. Lúc này, nó gần như đã trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Con dao mổ tà linh vung lia lịa, trong nháy mắt, cái xác cháy sém bị cắt thành nhiều mảnh, biến thành tro bụi.
Tom há to miệng: "F-ck! Kích thích quá. Lần sau có thể đến sớm được không, tôi sợ đến mức tè ra quần rồi!"
Đũng quần của anh đã ướt đẫm rồi, bốc lên mùi khai trong không khí.
Shadow chỉ liếc nhìn Tom, sau đó nhắm mắt lại và biến mất ngay lập tức.
Tom sững sờ tại chỗ, mặt đỏ bừng hét lớn: "Anh Shadow, anh đừng đi, em cần anh!"
Không một bóng người, giữa nơi bí hiểm như địa ngục lúc này, Tom không có chút cảm giác an toàn, anh cảm thấy mình sẽ chết bất cứ lúc nào.
Giây tiếp theo, giọng của Cha Tony phát ra từ khúc quanh: "Thưa ngài Hunter, em là cấp dưới của chủ tế Presen, một ác linh đang đuổi giết eem và bạn em."
Khi Tom nghe thấy điều này, ánh mắt của anh chợt lóe lên.
Hunter…
Hunter của Vodun ở ngay phía trước. Hèn gì khi Shadow thấy mình không bị làm sao bèn biến mất, đây là muốn âm người mà...
Tom biết Đỗ Duy quá rõ. Còn chưa kịp suy nghĩ, hắn liền hét thảm, nhắm mắt lại, ngã xuống đất. Ngay lúc anh ta vừa ngã xuống, một người đàn ông da đen già bóp cổ của Cha Tony bằng một tay chậm rãi bước tới.
Người này là một Hunter Vodun. Nhưng chỉ có một con, những Hunter còn lại không biết đang ở đâu.
Hunter âm trầm nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tất cả các ác linh trong phòng cấm đều chạy ra ngoài."
Cha Tony nhìn thấy Tom nằm dưới đất, hai mắt đỏ hoe: "Tom, con bị sao vậy Tom, tỉnh lại đi!!!"
Hunter chế giễu: "Hắn chưa chết, nhưng dường như bị thứ quỷ dị gì đó chiếm hữu."
Cha Tony than vãn: "Hãy cứu anh ta với, thưa ngài Hunter."
Hunterlạnh lùng nói: "Cứu hắn? Chẳng những ta không cứu hắn, mà cả mày cũng cùng chết. Vodun đã loạn như thế này, giữ lại chúng mày có ích gì?"
Cha Tony nhanh chóng nói: "Có ích mà, em biết ai đã thả những ác linh này, ngài cứu bạn của em, em sẽ nói cho ngài biết, được không?"
Hunter híp mắt nói: "Mày biết? Vậy nói cho ta biết, ta sẽ đưa mày cùng lên đường."
Nói xong, Hunter quẳng Cha Tony tới trước mặt của Tom đang nằm trên mặt đất.
"Khụ khụ khụ..."
Cha Tony đau nhói ở ngực, ông ngã xuống đất, thậm chí không thể trở mình.
Hunter Vodun cười rất ác, đi tới chỗ Cha Tony cùng Tom đang nằm trên mặt đất, cúi đầu nói: "Khai thật thì ta có thể cho mày một cái chết êm ái, bằng không ta sẽ cho mày biết cái gì là sống không bằng chết."
Vừa nói xong, Tom nằm trên mặt đất bỗng ngẩng đầu lên.
Anh ta mở to mắt và nói: "Hãy nhìn vào mắt tôi."
Ánh mắt của Hunter mờ mịt, toàn thân không ngừng run rẩy, khóe mắt rỉ máu. Nhưng không hề bị kéo vào trong mộng.
Thay vào đó, y gầm lên, đặt tay lên mặt, rồi đột ngột giật mạnh, lôi Freddy ra ngoài.
"Đối với ta vô dụng..."
Freddy cười gằn nói: "Ngốc..."
Hunter ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm, ngay lập tức định rút lui, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một con dao mổ tà linh đâm vào xương bả vai, cắm chặt y xuống đất. Từ tay cầm của con dao mổ tà linh, bóng ma điên cuồng lan tràn, Hunter hoàn toàn bị bao phủ, rồi chui vào cơ thể của y. Freddy cũng vậy.
Thấy vậy, Tom ở bên cạnh vô thức lùi lại một bước, nhân tiện kéo Cha Tony theo.
"Á đù! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Cha Tony tròn mắt nói: "Có vẻ như có gì đó không ổn..."
Vừa mới nói, bộp một tiếng. Tay của Hunter đập mạnh xuống đất.
Cơ thể được chống đỡ và từ từ đứng lên.
"Lập tức rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn chờ đợi, khi nào xong việc ở đây, tôi sẽ đi tìm hai người."
Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng thuộc về Đỗ Duy.
Cha Tony và Tom chết lặng.
Họ trơ trơ nhìn người đàn ông bị bóng ma bao phủ không nhìn rõ mặt.
Tom buột miệng: "Người anh em, là anh sao?"
Cha Tony há to miệng: "Oh my god..."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Ngoài tôi còn có thể là ai."
Tom rầu rĩ nói: "Anh nói mình không phải là quỷ, sao lại chiếm đoạt cơ thể của người khác, anh đã từ bỏ cơ thể của mình sao?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi không chiếm đoạt cơ thể của ai cả. Bây giờ Shadow đang kiểm soát thân thể này, còn tôi điều khiển Shadow. Những gì anh nghe thấy cũng là Shadow thay tôi truyền đạt."
Tom thở phào nhẹ nhõm. Ơn Chúa. Việc giết người có thể chấp nhận, nhưng nếu chiếm đoạt thân xác của người khác, thì quá ác độc. Vì vậy, anh ta nói: "Ok, Cha Tony và tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, nhưng chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Nơi này có rất nhiều ác linh..."
Đỗ Duy nói với bọn họ: "Đừng sợ. Bên ngoài căn bản không còn ác linh sống sót. Hai người cứ việc đi thẳng, cùng lắm sẽ gặp vài giáo đồ của Vodun, nhưng tôi sẽ giúp hai người giải quyết tất cả nguy hiểm."
Cha Tony hỏi: "Vậy chúng ta sẽ làm gì sau khi rời đi? Chờ anh sao?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Hai người chắc không đợi được tôi, nhưng có thể sẽ đợi người khác, bởi vì bọn họ sẽ giao đầu lâu cho hai người."
"Về phần tôi, trạng thái này tiêu hao năng lượng của Shadow rất nhiều, cơ thể này không thể tồn tại lâu."
"Nói cách khác, lần sau gặp mặt, sẽ chỉ là trong mộng."
Sau đó, Đỗ Duy xoay người rời đi. Tất nhiên, đó là Shadow đang điều khiển cơ thể.
Khi Cha Tony và Tom nhìn thấy điều này, hai người bèn dìu nhau, nhanh chóng đi về phía lối ra.
Sau khi họ rời đi. Hơi thở lạnh lẽo đột ngột bạo phát.
Đỗ Duy tiến lên từng bước. Có một bóng ma lớn đang lan tỏa một cách điên cuồng dưới thân hắn, khi hắn đi đến một khu vực trống trải, một chiếc đàn piano từ từ hiện ra trong bóng tối.
Freddy cúi đầu, kéo ghế cho Đỗ Duy ngồi. Đỗ Duy chậm rãi ngồi xuống, hai tay bấm phím.
Đây là một bài hát ru...
Tất cả chúng sinh trong Vodun sẽ chìm vào giấc ngủ.