Người xưa có một câu nói rằng, hầu hết những người chết đuối đều biết bơi, nghịch lửa thì sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Mặc dù phương Tây không có câu này.
Nhưng giáo đồ của Vodun đương nhiên biết sự thật này. Chỉ là bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cũng không phải là tổ chức tôn giáo dạy người hướng thiện, bề ngoài ổn định chỉ để che giấu bản chất hung ác bên trong.
Marcus và những người khác bước ra khỏi khu vực trung tâm.
Càng xa Đoá Hoa Không Tàn Phai, bọn họ cảm thấy thực lực của mình càng biến đổi mạnh, nhưng loại liên kết linh hồn không thuộc về mình lại không hề suy yếu.
Trên thực tế phạm vi hoạt động của họ chỉ giới hạn ở thành phố Tây Ghana.
Bởi vì tín ngưỡng Vodun hoàn toàn không thể truyền ra ngoài, người ngoài không tin tín ngưỡng này, cũng không tin Đoá Hoa Không Tàn Phai. Về phương diện này thì giáo hội đã làm khá tốt công tác tuyên truyền.
Đột nhiên vào lúc này, Marcus phất tay, đồng thời dừng lại.
"Không đúng."
Những người khác đều quay đầu nhìn y. Lúc này, vị trí mà đám người Marcus đang đứng chính là nơi mà Đỗ Duy đã điều khiển Shadow đến, đó là khu vực có khe rãnh trên mặt đất. Marcus nhìn về phía trước. Y chỉ thấy sự lạnh lẽo hoang vu, cứ như đêm tối đã đến, bên tai có tiếng đàn dương cầm nhàn nhạt, như thể ai đó đang chơi đàn trong đêm.
"Bản nhạc piano?"
Marcus ngơ ngác đưa tay ra, nắm lấy và đưa lên tai. Y làm một cử chỉ lắng nghe. Sau đó, y nheo mắt nhìn vào một chỗ, nhưng bị bức tường dày chặn lại.
"Tao nhìn thấy mày rồi."
...
Ở bên kia Đỗ Duy đang chơi bài hát ru bỗng ngẩng đầu lên, tuy rằng thân thể này bị Shadow khống chế, còn hắn ở trong mộng điều khiển mọi thứ, nhưng tính cách máu lạnh thì không thể đổi.
Hắn đưa mắt nhìn vào bóng tối.
"Mày thật sự nhìn thấy tao?"
Đỗ Duy hỏi ngược lại, sau đó im lặng nhắm mắt tiếp tục chơi đàn. Chỉ là tần suất đánh đàn nhanh hơn. Bóng ma cũng phủ rộng hơn, biến hoá quỷ dị khi nhịp điệu của bài hát ru được tăng cao.
Bóng ma cũng đang nhảy nhót.
Bang bang bang bang...
Cứ như trái tim con người đang đập. Nó hòa quyện với âm thanh của piano để tạo thành một giai điệu ma mị hơn.
Trên khắp Vodun, những giáo đồ Vodun đang ngủ gục trên mặt đất, thân thể bỗng run rẩy, sau đó chống tay trên mặt đất rồi lắc lư đứng lên. Ý thức chìm vào giấc mơ, nhưng cơ thể lại cứng ngắc đi về phía trước.
Đây là chân dung thực sự hiện giờ của Vodun.
Đỗ Duy không phải là người tốt. Điều này đã được đã chứng tỏ ngay từ đầu. Sự bình tĩnh và lý trí của hắn là cố ý.
Chỉ cho vật, không dành cho người.
Hắn chưa bao giờ đích thân giết người, không phải vì hắn có điểm mấu chốt mà vì hắn cảm thấy không cần thiết. Nhưng không có nghĩa là hắn thực sự không biết làm điều đó.
Hành vi của Vodun đối với đầu của Minette khiến hắn rất bất mãn. Nên điều mà hắn đang làm là bắt cóc toàn bộ Vodun và tách linh hồn ra khỏi cơ thể của họ.
Đấy là Minette. Nếu đổi thành Alexis, hoặc Tom, Cha Tony, hoặc Ryan chết vì một lý do nào đó, thì thế lực đã gây ra điều này đã bị diệt sạch. Không có cái gọi là bắt cóc.
Các Vodun lắc lư đứng dậy rồi mở mắt ra, trong mắt chúng chỉ có một khoảng trống dày đặc, và sự im lặng chết chóc.
Mặc dù vẫn còn sống, nhưng lại giống xác chết hơn.
Ngay sau đó Hhọ nói chuyện và cười đùa, trông không khác gì trước đây. Cứ như thể ác linh không tồn tại, cả bài hát ru cũng không tồn tại. Nhưng trên thực tế, thực và mơ đang bị lẫn lộn.
Vì thế khi đám người Marcus đi về phía của Đỗ Duy, họ đã vô cùng ngạc nhiên trước những cảnh tượng mà họ nhìn thấy dọc đường đi.
Cản lại một giáo đồ, Marcus lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, lũ ác linh đâu?"
Giáo đồ này trả lời: "Thưa ngài Hunter, ý của ngài là gì? Ác linh? Có các ngài ở đây, làm sao có thể có ác linh..."
Marcus biến sắc, y lập tức túm lấy cổ của đối phương, lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương.
Gã giáo đồ rất sợ hãi: "Xin ngài hãy tha mạng..."
Marcus tự nhủ: "Không đúng, ở đâu cũng không đúng, mày tên gì?"
"Dhaka... tên em là Dhaka..."
Marcus gật đầu, sau đó hơi dùng lực, bẽ gãy cổ của đối phương.
Sau đó y thản nhiên buông gã đó xuống đất.
"Có điều gì đó không ổn với Vodun, nhưng Đoá Hoa Không Tàn Phai không cho ta gợi ý. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng những tín đồ này dường như đã trở thành một loại con rối, ý chí của họ không còn thuộc về họ."
Marcus nói với những Hunter khác.
Có người lập tức lạnh lùng nói: "Hoa không đưa ra gợi ý, có nghĩa là kết nối vẫn chưa bị gián đoạn, linh hồn của tất cả mọi người Vodun vẫn thuộc về hoa."
Người khác nói: "Dị biến là do vị khách không mời mang đến, hãy giết nó rồi mọi thứ sẽ tự lắng xuống."
Marcus gật đầu và nói: "Đúng, nhưng không thể chỉ ngồi nhìn những chuyện xảy ra với các giáo đồ. Ta luôn nghĩ rằng giữ chúng lại sẽ xảy ra chuyện."
Lo lắng này là đúng đắn. Nhưng có người do dự nói: "Nhưng có rất nhiều giáo đồ, chúng ta không thể giết hết được, hãy dùng sức mạnh của bông hoa để không ai phát hiện ra chúng ta."
"Có thể……"
Marcus cởi bỏ áo khoác, để lộ khuôn mặt đen sạm và nứt nẻ, lý do nói y nứt nẻ là trên mặt có nhiều vết nứt, có thể nhìn thấy rễ cây mọc bên trong. Những người còn lại cũng giống như vậy.
Sau đó, hơi thở của họ càng lúc càng trở nên hư ảo, như thể không tồn tại trong thực tế, dần dần hòa vào bóng tối.
...
Thời gian đang dần trôi, không mất nhiều thời gian để đám người Marcus đến một khu vực trống trải. Tiếng piano du dương êm đềm, nó khiến cho mọi người buồn ngủ khi nghe phải.
Nhưng đám người Marcus không hề bị ảnh hưởng, từng người một lạnh lùng nhìn tồn tại đang ở trong bóng tối, quay lưng lại với họ, và đang chơi piano.
Ở bên cạnh, còn có một ác linh mặc áo len xanh đỏ. Ác linh quay đầu nhìn bọn họ, lộ ra hàm răng trắng bệch gớm ghiếc, nụ cười của nó vô cùng độc ác.
Marcus đã khóa được chính chủ. Y không quan tâm đến ác linh ở bên cạnh, chỉ đưa ngón trỏ lên đặt nó trước miệng.
"Suỵt..."
Âm thanh piano ngay lập tức im bặt.
Sau đó, họ thì thầm: "Khen ngợi bạn, mỹ vật hoàn hảo không bao giờ tàn phai, mọi thứ trên đời chính là vật để tẩm bổ ngài, tất cả những thứ tốt đẹp đều là chân dung của ngài."
Đường nét của một bông hoa ngay lập tức hiện ra trong mắt họ. Sức mạnh nào đó cũng đang được vận dụng.
Nhưng sau đó điều khiến cho đám người Marcus không thể hiểu nổi đã xảy ra, đối phương đúng ra phải giống họ, trong mắt xuất hiện Đoá Hoa Không Tàn Phai, và trở thành một phần của Đoá Hoa Không Tàn Phai, nhưng thực tế lại không có gì xảy ra.
Vào lúc này, Đỗ Duy nhấn nốt cuối cùng. Hắn quay đầu lại nhìn đám người Marcus.
"Thì ra đây là Đoá Hoa Không Tàn Phai, nếu không phải trong mộng, e rằng ngay cả tao cũng bị ảnh hưởng, trở thành chất dinh dưỡng của nó."
"Nhưng may mắn thay, đây chỉ là một giấc mơ. Dù tao không thể giết nó, nhưng nó cũng không thể bắt tao."
Marcus tái mặt: "Mộng? Làm sao có thể, ý thức của tao không bao giờ có thể bị mày kéo vào trong mộng."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày sai rồi, có Đoá Hoa Không Tàn Phai, tao không thể kéo chúng mày vào mộng, mà tao cũng không có năng lực đó. Tao vừa mới tạo mộng thì vừa hay bọn mày lại bước vào."