Là Hunter mạnh nhất từ xưa đến nay, nhưng Matthew lại bất lực trước nguyền rủa kỳ quặc, đến nỗi lão từng bị nôn mửa và tiêu chảy.
Lần này, nguyền rủa xuất hiện dưới dạng ma ám của Twilight lại không ảnh hưởng mấy đến lão.
Chỉ là nội bộ Twilight xảy ra hoảng loạn.
Ừm…
Nói ra cũng mất mặt, tổ chức Hunter chuyên tiêu diệt ác linh lại bị ma ám. Nghe thôi cũng thấy nực cười.
Nhưng lần này, Matthew đã tìm ra chính xác đầu nguồn của nguyền rủa.
Trong phòng, đôi mắt của Matthew trở nên rất nguy hiểm. Lão nghiến răng nghiến lợi: "Ta rốt cuộc tìm được mày, dù mày có là ai, lần này mày chắc chắn phải chết."
Vừa nói xong, trong chớp mắt trong lòng bàn tay phải bỗng xuất hiện hoa văn con mắt, trong đó có hai con ngươi quấn lấy nhau, con mắt chớp chớp, cả người bèn hoà vào trong bóng tối.
Ở trong căn mật thất. Ngọn đèn dầu được thắp lên, ánh đèn mờ ảo soi sáng mật thất. Mạng nhện giăng ở khắp mọi nơi. Trên bàn chỉ có một cuốn sách và một cây bút lông dài. Đối diện là một cây thánh giá to lớn với những sợi dây xích quấn chặt vào nhau, người bị trói là một người đàn ông trung niên ăn mặc nhếch nhác.
Người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất. Đột nhiên y ngẩng đầu vươn tay trái ra, trong lòng bàn tay trái cũng có hoa văn mắt với con ngươi nặng trĩu. Chỉ là con mắt này nhắm chặt. Theo như lời của Matthew trước đây, người đàn ông trung niên này là “lão khác”.
Vào thời điểm này, ‘Matthew trung niên’ chậm rãi nhìn ngọn đèn dầu mờ ảo trên bàn, một cảm xúc khó tả chợt lóe lên trong đôi mắt tê dại và trống rỗng.
Ngay sau đó, cuốn sách trên bàn tự động trôi đến trước mặt y. Giống như một đôi bàn tay vô hình nhanh chóng lật giở từng trang sách, cuối cùng dừng lại ở trang cuối cùng.
Trang này vốn trống rỗng, nhưng ngay sau đó đốt nhiên xảy ra điều quỷ dị.
Dường như có một bàn tay vô hình đang cầm bút viết lên đó những dòng chữ hiện ra.
[Đối với tôi, thời gian là vô nghĩa, nó chỉ là vật điểm tô cho sinh mệnh, khi tôi vượt qua bóng tối đáng sợ nhất, lội qua dòng sông Potala tội lỗi, nỗi tuyệt vọng đã trở thành một màu.】
[Lý do tại sao tôi phản kháng vận mệnh an bài là vì tôi bị cuốn vào một tấm lưới vô hình. Ngừng đấu tranh chính là từ bỏ cuộc sống và bản thân mình.】
[Bất cứ ai cũng sẽ mê man, và tôi cũng vậy. Số phận khiến tôi sống cô độc suốt phần đời còn lại, cũng khiến tôi không thấy bất kỳ hy vọng nào.】
[Vậy nên tôi viết đoạn kết ở đây, dù là cái kết quá buồn, tôi cũng chọn cách bình tĩnh đối mặt, học cách chịu đựng nỗi đau, để trả lại tất cả những tuyệt vọng mà tôi đã trải qua cho chúng.】
—————— Được viết khi công tước được sinh ra.
Dòng chữ kết thúc tại đây. Mỗi câu, mỗi chữ đều mang một hơi thở khó lý giải, cứ như là một cảm xúc, hay cảm nhiễm?
Cơn giận của ‘Matthew trung niên’ cũng được huy động.
Y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã đợi hai trăm năm, quyển sách này cứ cách một thời gian lại mở ra một trang, viết ra nội dung mới."
"Ta vốn tưởng là vật là mày lưu lại, nhưng tại sao hai trăm năm sau, chữ ký ta nhìn thấy vẫn là khi công tước sinh ra?"
"Vậy ngài là công tước?"
"Hay ngay cả công tước cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của ngài?"
‘Matthew trung niên’ cảm thấy rất tức giận. Cơn giận dữ trong lòng y dữ dội đến mức không thể nào nguôi ngoai được. Nhịn không được rống giận, lại lật cuốn sách.
Dòng chữ hiện lên như sau:
[Không phải người không có nghĩa không còn là bản thân, bạn tôi đều là con rối bị vận mệnh điều khiển, hãm sâu trong tuyệt vọng, lúc còn sống dần dần mất đi nhân tính, sau khi chết lại trở thành ác linh đáng thương.】
[Khi bạn lạnh lùng giết vợ con, bạn bè và những người bạn quan tâm, bạn có cảm thấy tức giận không?】
[Đây là cách duy nhất cho những người như bạn và tôi, nhưng tôi đã tìm ra cách để họ hồi sinh, dù họ có trở thành ác linh cũng phải sống thật tốt. Khi ngày đó đến, tôi cần sức mạnh của bạn.】
Những lời này Matthew đã biết từ lâu.
Lúc này, nó như một chậu nước lạnh, dập tắt nỗi tức giận trong lòng Matthew.
Y cứng đờ dựa vào cây thánh giá lớn, nói một cách vô hồn: "Chính tay tôi đã giết vợ con tôi. Tôi đã thú nhận với Chúa, nhưng tôi không được cứu rỗi."
"Bạn đã cho tôi hy vọng và khiến tôi sống như một loài bò sát trong hai trăm năm. Tôi đã chờ đợi cái kết mà bạn nói, nhưng sẽ phải đợi bao lâu?"
"Làm ơn, hãy cho tôi thấy thêm hy vọng..."
"Dù chỉ nhiều hơn một chút là đủ."
Matthew từng nổi loạn chống lại giáo hội chính là vì ác linh hoá của lão mất kiểm soát, nhân tính bị bào mòn quá mạnh nên đã tự tay giết vợ con mình.
Cảm giác tội lỗi và dằn vặt khiến y trở nên điên cuồng.
Nếu không có cuốn sách, y đã không thể sống sót bây giờ.
Có một nỗi đau nào đó, nhưng không ai có thể đồng cảm.
Ở một khía cạnh nào đó, Matthew sống nhờ những chữ viết này, những chữ viết nhạt nhoà cho y thấy hy vọng, nhưng sự chờ đợi quá lâu, bị hành hạ bởi nỗi cô đơn và dày vò khiến y đau khổ.
……
Bên trong Twilight, Matthew đi trong bóng tối, không ai có thể phát hiện ra lão. Lão đi theo khí tức của nguyền rủa phát ra.
Nhưng quá trình này đilại khiến lão cảm thấy lo lắng vô cớ.
Người như lão lại thấy lo lắng, như thể một mối nguy hiểm nào đó sắp xảy đến.
Cuối cùng Matthew đến trước một cánh cửa.
Khuôn mặt lão không chắc chắn, bởi vì cánh cửa hóa ra là phòng của James.
"Là cậu ta sao?"
Matthew bối rối, lão không thể hiểu tại sao nguyền rủa lại được giấu trong phòng của James.
Chẳng lẽ chuyện ma ám lại do nội gián cụt tay của giáo hội gây ra?
Matthew cảm thấy rất mỉa mai.
"Mình lại thua một Hunter tôm tép sao?"
Lão không nhịn được cười, càng cười càng lớn, cuối cùng chuyển thành nhếch mép, lập tức xua tay.
Két két…
Cửa tự động mở.
Nhưng ngay sau đó, mặt của Matthew thay đổi đáng kể, lão thấy căn phòng của James hoàn toàn thay đổi, như thể một không gian khác trọng điệp. Những bức tường xám xịt và sàn nhà ẩm ướt. Còn có một vài người mặc áo blouse trắng đang cố gắng làm điều gì đó với những con dao mổ ở vị trí trung tâm nhất.
Những người đó tập trung quanh bàn mổ, một giọng nói kinh hoàng hét lên: "Mau cứu tôi, cứu tôi..."
Matthew rất quen thuộc giọng nói này, đó chính là của Tiquel mà lão tin tưởng nhất...
Hơn nữa lão cũng nhìn ra những người mặc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm là thứ gì, tất cả đều không phải con người, nhưng cũng không phải ác linh, mà giống như một phần mở rộng của một loại năng lực nào đó.
"Chết tiệt..."
Matthew giận dữ chửi rủa và lao vào.
Những người mặc áo blouse trắng trông giống như bác sĩ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt với ngũ quan bị bong tróc, máu thịt be bét, và cười toe toét với Matthew.
Rầm...
Cửa phòng đóng chặt.
Mọi thứ đều chìm vào bóng tối.