Gió lạnh từng cơn.
Những gì nhìn thấy trước mặt toàn là bóng tối, giống như quét sơn, dày đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi James mở cửa, y lại bước vào Twilight một lần nữa, môi trường xung quanh đã thay đổi đáng kể. Y nhìn thấy chiếc bàn dựng ngược trên trần nhà. Trên sàn có một chiếc cốc, nửa dưới của chiếc cốc bị cắt và biến mất, nhưng nửa trên vẫn lơ lửng cách mặt đất 3cm. Đồng thời bên trong còn có nước, sàn nhà sai vị trí.
Trên các bức tường đều là những hình vẽ trông như do những đại hoạ sự trường phái trừu tượng vẽ nên, nên bạn không thể nhìn thấy bất kỳ giá trị nghệ thuật hay tư tưởng nào dù đã vắt óc suy nghĩ.
James lạnh lùng nói: "Tôi chỉ mới đi một lúc, nhưng ngay khi quay lại thì hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Vậy những người đã biến mất trước đó có xuất hiện trở lại không?"
Ngay khi y đang nói, cũng đút tay trái vào túi, còn lấy ra một khẩu súng kíp. Thứ này do vị giám mục ở thành phố Massas đã đưa cho y. Nó không phải của Đỗ Duy.
Y tự nhủ phải bình tĩnh.
Mọi thứ xung quanh giống như một thế giới BUG. Khi còn trẻ, y thích chơi game của Ubisoft, nhà sản xuất game nổi tiếng là chuyên sản xuất lỗi, đồ họa trong game tương tự như hiện tại.
Đi vào sâu hơn, James càng cảm thấy lạnh.
Đột nhiên y giẫm phải mảnh kính vỡ, rồi phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Đột nhiên một cái gì đó vụt qua ở khúc quanh trước mặt.
"Ác linh?"
Nước da của James vẫn không thay đổi, lẩm bẩm: "Đó dường như chỉ là ảo giác, tôi không cảm thấy nguy hiểm. Vậy nguồn gốc của dị biến là do đâu? Về cơ bản tôi biết mọi thứ về Twilight, nơi có thể gây ra dị thường dường như là phòng của Matthew, bởi vì có rất nhiều bí mật được giấu ở đó."
"Cả kế hoạch tạo ra tà linh của Twilight không được thực hiện tại tổng bộ. Họ sẽ chỉ ném tà linh đó ra ngoà, rồi chờ thời điểm thu hoạch. Vậy giờ tôi nên đi xuống lòng đất, và xem xét phòng của Matthew."
Nguồn gốc sức mạnh của James là ác linh Đỗ Duy.
Ác linh Đỗ Duy và Đỗ Duy luôn cô độc, nên y cũng nhiễm thói quen thích nói một mình.
Tiếp đó James nhanh chóng di chuyển, rồi nhanh chóng đi vào lòng đất.
Qua hành lang tối tăm, lúc này James vẫn đang nghĩ về Ryan. Mối quan hệ của y với Ryan thực sự khá tốt. Rốt cuộc y không biết mình khổ sở như vậy đều do Ryan hại.
James thầm nói: "Ngày hôm qua tôi ngủ ở phòng của Ryan, buổi sáng đã không nhìn thấy cậu ta. Nói chính xác thì mỗi sáng sau khi ngủ dậy, y đều sẽ tiểu ở trong phòng của tôi."
"Mà giờ môi trường lại thay đổi, tôi hẳn nên về nhà trước, có lẽ tôi có thể tìm ra manh mối ở đó. Nếu may mắn thì không chừng y đang ở trong phòng."
Nếu có thể tìm thấy Ryan, thì y định cùng Ryan đến phòng của Matthew, nếu không tìm được thì y sẽ tự mình đến đó.
James về phòng, y cảnh giác với ảo giác trước đó. Vì vậy y không có hành động hấp tấp chỉ đứng ở cửa, đợi một lúc lâu để xác nhận bên trong không có gì bất thường, rồi mới thận trọng dùng miệng ngậm khẩu súng kíp sau đó đưa tay lấy chìa khóa ra.
Sở dĩ y làm thế là vì y chỉ còn một tay.
Nhét chìa khóa vào rồi chậm rãi xoay...
Trong quá trình này, James đã quan sát xung quanh vì sợ gặp phải những tình huống không thể kiểm soát được.
Rồi cánh cửa mở ra...
Nhưng những gì y nhìn thấy là một thế giới phi lý đến cùng cực. Không phải là căn phòng vốn có.
"Đây... đây là Bệnh viện Tâm thần Hill?"
James ngờ vực nhìn cảnh tượng trước mắt, y nhìn thấy một thế giới, một thế giới chìm trong mưa bão, lạnh lẽo và phong bế, là một bệnh viện tâm thần trong cơn mưa.
Nổi bật nhất chính là tấm biển tên Bệnh viện Tâm thần Hill.
"Tại sao lại là cái này? Những người liên quan đến Bệnh viện Tâm thần Hill chỉ có tôi và Ryan. Tôi gặp vấn đề hay Ryan gặp vấn đề?"
Vào thời điểm này, James đột nhiên biến sắc. Y đột nhiên cảm thấy nguy hiểm đang ập đến, lập tức cầm khẩu súng kíp đưa ra sau muốn nổ một phát. Nhưng đã quá trễ rồi, y chỉ cảm thấy có một đôi tay dangd đây sau lưng y, toàn thân hoàn toàn bế tắc rồi rơi vào thế giới phi lý kia.
Lúc y quay đầu nhìn lại lần nữa, thì thứ mà y nhìn thấy là Người Đuổi Quỷ Harry và cô cháu gái Homill.
Cánh cửa lúc nãy đã biến mất.
"Hai người……"
James vội vàng lùi lại, định làm gì đó thì phát hiện năng lực ác linh hoá của mình đã biến mất, bàn tay bị mất đã được hồi phục. Y dường như nhận ra điều gì đó. Đôi mắt trong đầu biến mất, y lại trở thành Người Đuổi Quỷ, không phải Hunter.
...
Vào lúc này tại một nơi khác. Không gian ma quái trong bức tranh sơn dầu.
Đỗ Duy khịt mũi. Những giọt nước mắt cay xè chảy từ khóe mắt hắn.
"Ryan?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm.
"Sao lại do chú làm? Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
Những gì James nhìn thấy, Đỗ Duy cũng đã chứng kiến qua mối liên hệ đó, cộng với năng lực sử dụng sơn dầu để mở ra cánh cửa đến với thế giới ma quái.
Hắn hiếm khi văng tục. Rõ ràng lúc này hắn khó mà bình tĩnh được.
"Mẹ kiếp... tại sao lại là chú? Chú lấy sức mạnh này từ đâu ra?"
Đỗ Duy hoàn toàn không hiểu được. Hắn đã nhận ra bản thân đã có hiểu lầm lớn về Ryan. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Ryan, một bệnh nhân tâm thần lại có thể làm được điều như vậy...
"Lúc trước chú đang diễn kịch?"
"Không thể nào…"
Ý tưởng mà Đỗ Duy vừa nghĩ ra đã bị chính hắn phủ nhận, hắn không tin Ryan sẽ lừa dối mình, bởi vì thói quen nói và logic hành vi của một người là cố hữu.
Nếu có bất kỳ âm mưu nào thì rất dễ dàng đoán được. Nhưng k loại trừ khả năng ngay từ đầu hắn đã bị Ryan lừa dối.
Đỗ Duy lập tức nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Freddy, cút ra đây cho tao!"
Giây tiếp theo, Freddie thực sự đã nhảy ra ngoài.
"Master, ngài gọi em?"
Đỗ Duy siết chặt cổ của nó, lạnh lùng hỏi: "Ryan đã xảy ra chuyện, mày có gì muốn nói không? Người hầu trung thành của tao..."
Shadow đã lặng lẽ rút dao ra.
Phong thư thì đầy ác ý.
Freddy sửng sốt: "Master, ngài có ý gì? Ryan đã xảy ra chuyện? Ma quỷ rốt cuộc sắp chết sao?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nếu cậu ấy chết thì mày cũng tiêu. Tao sẽ tiễn mày đi gặp cậu ấy, nói mày biết biết bao nhiêu về Ryan?"
Freddy sợ hãi đáp: "Master, xin hãy nghe em nói. Em thật sự không biết về Ryan, em chỉ biết Ryan Hamel, còn Ryan là năng lực ác linh hoá của Ryan Hamel. Nếu như xảy ra chuyện gì đó, thì chỉ có Ryan Hamel là người đã gây ra nó."
"Tất nhiên, cũng có thể là Ryan đã mất kiểm soát..."
Đỗ Duy hít sâu một hơi: "Năng lực của cậu ta chính xác gì?"
Freddy run rẩy lắc đầu: "Em không thể nói, em bị Ryan Hamel hạn chế. Cho dù có chết, em cũng không thể nói ra năng lực của y là như thế nào."
"Em chỉ có thể nói với anh rằng đó có thể là chìa khóa giúp Ryan Hamel hồi sinh."
Đỗ Duy cười khẩy, rồi thả Freddy.
"Sống lại? Hắn dựa vào đâu sống lại?"
"Hắn sống lại, còn Ryan thì sao? Trở thành năng lực của hắn?"
"Thật là một câu chuyện nực cười..."