Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 681 - Chương 682: Đã Lâu Không Gặp, Chủ Nhiệm

Chương 682: Đã lâu không gặp, chủ nhiệm Chương 682: Đã lâu không gặp, chủ nhiệm

Đây là lần đầu Đỗ Duy đưa ra quy tắc, thay vì tìm hiểu quy tắc, và tồn tại theo quy tắc.

Sau khi hắn viết xong quy tắc, bút của Malphas đã phát huy tác dụng. Toàn bộ Twilight đều bị thay đổi, dưới ảnh hưởng của những quy tắc mới dần bị bóng đen bao phủ, và chính xác hơn là nó đã bị thay thế.

Bóng đen rộng lớn như lan ra từ địa ngục. Nó dường như có ý thức của riêng mình, khóa chặt Đỗ Duy đang đứng bên ngoài.

Lúc này, mưa vẫn tuôn xối xả. Mưa trút xuống Đỗ Duy, James và Tiquel nằm trên mặt đất, 2 chiếc quan tài thì ở bên cạnh, một chiếc nắp mở ra, Ryan đang nhắm mắt nằm trong đó như đang ngủ.

Đỗ Duy bình tĩnh, lạnh lùng nhìn toàn bộ Twilight. Hắn có thể cảm thấy rằng chính Lamer đang phong toả ý thức của mình.

Nó vẫn chưa từ bỏ, cố gắng thoát ra khỏi Twilight và đến hiện thực, nếu không nó thực sự có thể bị đày đến một chiều không gian kỳ lạ khác bởi những quy tắc do Đỗ Duy đặt ra. Điều đáng sợ nhất là quy tắc do Đỗ Duy đặt ra dựa trên vòng lặp vô hạn mà chính hắn đã từng rơi vào. Một khi đã thành công, Lamer sẽ không bao giờ thoát ra được.

Và nó vẫn là một vòng lặp vô hạn. Nói cách khác, kể từ bây giờ 72 Ma Thần của Solomon có thể chỉ còn lại 71.

"Tao sẽ không cho mày bất kỳ cơ hội nào."

"Thế giới này không cần một tồn tại có thể uy hiếp sinh tử của tao."

Giọng của Đỗ Duy rất lạnh lùng. Hắn cũng muốn dùng bút của Malphas để viết lại quy tắc nhằm đẩy nhanh quá trình lưu đày Lamer. Nhưng lúc này, bút của Malphas đã bắt đầu không nghe lời.

Đỗ Duy cảm giác được sự kháng cự. Nhưng hắn không tiếp tục kiên trì, trực tiếp gạt đi, sau đó duỗi tay phải ra, dùng sức ấn ngón trỏ và ngón cái lên mắt phải, dùng sức mở mí mắt.

Đôi mắt của hắn đỏ ngầu. Đây là đôi mắt của Shadow, chúng dường như càng thêm phần đáng sợ, hơn nữa với trạng thái của hắn lúc này, nó thậm chí không giống một người sống, mà giống như một tồn tại quỷ dị khủng khiếp.

Trong nháy mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện một số thay đổi kỳ lạ. Nó như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

Đen kịt... trống rỗng.

Đó là năng lực ảo ảnh do ác linh Đỗ Duy để lại. Giờ Đỗ Duy đã phát động năng lực này.

Trong lúc nhất thời, dị biến của Twilight bắt đầu gia tốc, thật ra sự gia tốc này là một ảo ảnh, một ảo ảnh do Đỗ Duy tạo ra.

Sở dĩ làm vậy hoàn toàn là để biến Twilight thoát khỏi thực tế, rồi bị đày vào một vòng lặp vô tận.

Bóng tối đang lan rộng. Lamer cũng đang kháng cự, cố gắng trở lại thế giới.

- Cạch cạch...

Kim đồng hồ đang kêu.

Bóng ma khổng lồ của nó cố gắng thoát ra khỏi Twilight đã dị biến, nếu Twilight là vỏ trứng thì nó giống như ác điểu sắp chui ra khỏi vỏ.

...

Vào lúc này ở New York. Ở trong nhà của Đỗ Duy.

Chiếc đồng hồ cổ treo tường cũng đang quay điên cuồng. Minette vốn ẩn náu trong đó đã lâu không có động tĩnh gì, cứ như cô ấy đã mất kiểm soát đồng hồ cổ, để cho Ma Thần Lamer chạy ra khỏi đó.

Mà hiện tại, đồng hồ cổ này cũng đang sử dụng một phương pháp khác để tham gia cuộc chiến giữa Đỗ Duy và Lamer.

Nhưng đây không phải là một điều tốt, bởi vì nó sẽ đưa Lamer trở lại một lần nữa.

...

- Khục khục...

Đỗ Duy giống như bị búa đập vào ngực, vô cùng đau đớn.

Ở phía trước, một bàn tay của Ma Thần Lamer đã duỗi ra từ Twilight, một con mắt của nó cũng đã chạy đến giữa lòng bàn tay, trông lạ lùng đến cực điểm. Con mắt này nhìn chòng chọc Đỗ Duy.

Nỗi đau của hắn bắt nguồn từ việc này. Dù sao thời gian tiếp xúc giữa Đỗ Duy và Lamer đã quá lâu. Hắn gần như đã gặp Shadow vào ngày đầu tiên, và mang Đồng hồ của Lamer về nhà vào ngày hôm sau.

Sức mạnh ban đầu của hắn đều bắt nguồn từ Đồng hồ của Lamer. Muốn vây Lamer nào có dễ như vậy. Càng bị nó ảnh hưởng sâu sắc, càng khó thoát khỏi sự kiểm soát của nó.

Tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho Đỗ Duy.

"Tôi còn có thủ đoạn gì nữa?"

Đỗ Duy hỏi chính mình. Sau đó, hắn đưa ra đáp án: "Tôi có thể thử đánh thức ác linh Đỗ Duy, nhưng tạm thời không thể vào lúc này, tuy vậy hoàn toàn có thể mượn một phần sức mạnh."

Nguyên nhân khiến cho ác linh Đỗ Duy không thể thức tỉnh lúc này là bởi vì nó đã đồng hóa quá nhiều Ma Thần, cộng lại là 21 con, Đỗ Duy mượn sức mạnh có thể đẩy nhanh ác linh Đỗ Duy thức tỉnh.

Tuy nhiên, xét về thể trạng hiện tại thì hắn khó có thể nhận được bao nhiêu.

Dù sao cũng sức mạnh từ Ma Thần, hắn càng nhận nhiều, sẽ chết càng nhanh. Nhưng giờ Đỗ Duy không còn nhiều lựa chọn, hắn nhất định phải vây được Lamer.

Chỉ bằng cách này, hắn mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Ma Thần có mối liên hệ sâu sắc với mình.

“Sức mạnh của cân vàng có lẽ sẽ giúp tôi làm được điều đó”.

Đỗ Duy vừa nói, vừa quyết định mượn sức mạnh của cân vàng, bởi vì cân vàng là sức mạnh mà hắn rất quen thuộc, chỉ cần hắn hiến tế đủ ác linh, hắn có thể tái tạo một bản thân, sau đó quẳng vào Twilight dị biến để dụ Lamer vào đí.

Nhưng Đỗ Duy vẫn chưa vội ra tay.

Trong quan tài bên cạnh, Ryan vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt ấy lộ ra nét sâu thẳm của trí tuệ.

Sau đó, anh ta ngồi dậy khỏi quan tài và bình thản nói: "Kinh thánh ghi lại: Những tồn tại bị lãng quên, những điều khủng khiếp gây sợ hãi, thường ẩn trong bóng tối chờ cơ hội. Khi ngọn lửa được thắp lên, chúng sẽ cùng bóng tối biến mất."

Giọng nói vừa rơi xuống, thì bầu trời Thụy Sĩ đang đổ mưa to, bỗng hiện lên sấm sét.

Bóng tối u ám bỗng chốc trở nên sáng quang. Bóng tối thực sự mờ dần.

Lamer đã vươn tay khỏi Twilight, dần trở nên trong suốt khi bóng tối mờ dần. Điều này không có nghĩa là Ryan đã đánh bại được Lamer.

Thay vào đó đã thêm một "nhận thức" khác vào vòng lặp vô tận mà Đỗ Duy đã thiết lập cho Lamer.

- Ầm...

Twilight biến mất hoàn toàn. Nơi đó chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ.

Twilight đã trở thành một chiều không gian quỷ khác, cũng trực tiếp biến mất. Thấy vậy, Đỗ Duy lập tức xoay người, hết sức cảnh giác nhìn Ryan trước mặt. Ryan bình tĩnh nhìn hắn, không rời đi quan tài, chỉ ngồi ở bên trong.

Cả hai cùng im lặng.

Phải mất một lúc sau, Đỗ Duy mới hỏi: "Ryan Hamel?"

"Đúng vậy... ngài Đỗ Duy, không, em vẫn là thích gọi anh là chủ nhiệm. Đã lâu không gặp."

Giọng điệu của Ryan Hamel không hề vội vã, dường như anh ta đang đối mặt với một người bạn cũ đã không gặp trong nhiều năm.

"Tôi cảm nhận được sự tức giận và sát khí ẩn chứa trong lòng anh. Em cũng biết anh đang nghĩ gì, nhưng điều em muốn nói với anh là em không sống lại và Ryan chưa chết."

"Em sẽ không lợi dụng hắn để sống lại. Sự kết thúc của một sinh mạng là sự bắt đầu của một sing mạng khác."

"Hắn là sự tiếp nối của em, nhưng hắn không phải là em."

Nghe đến đây, Đỗ Duy trở nên lạnh lẽo: "Tôi không tin lời cậu lắm, bởi vì giờ cậu chiếm thân thể của Ryan."

Ryan Hamel bình tĩnh nói: "Nếu còn có cách khác, em thực không muốn gặp anh bằng cách này, nhưng đây là duyên phận."

"Hơn hai mươi năm trước, em nhìn thấy đang xảy ra hiện giờ."

"Em có một số bí mật, nhất định phải nói với anh."

Bình Luận (0)
Comment