Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 682 - Chương 683: Cẩn Thận Cô Ta

Chương 683: Cẩn thận cô ta Chương 683: Cẩn thận cô ta

Đỗ Duy nghe Ryan Hamel nói xong, hắn lại càng trở nên cảnh giác.

Cái gì là hai mươi năm trước, đã thấy những gì đang xảy ra bây giờ là sao?

Hắn hoàn toàn không phải là người của thế giới này, nếu anh ta biết đến sự tồn tại của hắn từ rất lâu, chẳng phải việc hắn xuất hiện ở thế giới này không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu sao?

Ryan Hamel dường như đã nhìn ra nghi ngờ của Đỗ Duy. Anh ta nói đầy thâm ý: "Em biết anh có rất nhiều nghi vấn, nhưng giờ không biết nói sao cho anh hiểu, chỉ cần anh đổi cách suy nghĩ, tự nhiên sẽ hiểu hết những chuyện này."

Đỗ Duy cau mày nói: "Đổi cách suy nghĩ sao? Tôi chỉ cảm thấy vận mệnh của mình dường như luôn bị điều khiển, nếu hai mươi năm trước cậu đã biết chuyện xảy ra ở hiện tại, chẳng phải nói mọi việc đều đã được an bài, vậy thì sự tồn tại của còn nghĩa lý gì?"

Ryan Hamel lắc đầu nói: "Bất kỳ tồn tại nào cũng có ý nghĩa riêng của nó, vận mệnh của anh chưa từng bị ai kiểm soát, bởi vì nó luôn nằm trong tay anh."

Ryan Hamel nói tiếp: "Hãy nói về bí mật của em, chắc anh cũng rất quan tâm, bởi vì nó có liên quan đến Ryan."

Đỗ Duy cau mày nói: "Mời nói."

Nhắc đến Ryan thì không thể bỏ qua. Còn vấn đề của hắn cũng không quá quan trọng.

Khi cần biết thì ắt sẽ biết. Hơn nữa mình phải tự tìm câu trả lời.

Ryan Hamel lúc này mới suy tư một chút, rồi nói: "Em thật ra đã chết. Khi anh mang quan tài đi, em đã trốn ở trong đó. Em luôn biết anh đang làm gì, cũng biết anh có ác ý với y."

"Còn về Ryan, em sẽ không tái sinh trên người hắn, cũng sẽ không cố gắng tái sinh."

"Em chỉ là dấu tích của một thời đại, một người du hành từ quá khứ, mà trong quá khứ xa xôi, anh đã từng bước vào một cánh công địa ngục, nơi anh đã gặp em."

"Ồ... còn có một Quỷ Khoá tên Puton, anh ta và tôi đều bị một bá tước tên là Carlos bắt lại. Người đàn ông đó là một Hunter rất mạnh, quan trọng nhất là gã là người hầu của anh."

"Mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng nếu anh không cứu em, e rằng em đã bị người hầu của anh thông ass rồi. "

"Em đã gặp phải vấn đề tương tự như anh, cũng gặp rắc rối bởi nguyền rủa của Ma Thần. May mắn thay, năng lực của em rất mạnh, nên em có thể chống lại nó trong một khoảng thời gian."

"Em tiếp tục sưu tập những món đồ ma quỷ, sau đó em có một chiếc đồng hồ cổ, đó là Đồng hồ của Lamer."

"Đồng thời em còn thu thập thông tin về anh. Em biết thân phận của anh, Công tước huyền thoại."

"Nhưng khi nghiên cứu Đồng hồ của Lamer, em đã nhìn thấy một tương lai khiến em, tuyệt vọng."

Khi Ryan Hamel nói đến đây, giọng điệu của anh ấy có chút bi thường. Giống như rơi vào ký ức cay đắng.

Sau đó anh ta nói: "Trong tương lai, thế giới này sẽ bị hủy diệt, các Ma Thần đều sẽ trở lại, chuyện này liên quan đến anh."

"Em thấy một vòng lặp."

"Mỗi vòng lặp, hoặc anh thắng, hoặc họ thắng, nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng anh vẫn không thể rời khỏi vòng lặp. Nói cách khác, tương lai của tất cả các sinh vật trên thế giới này sẽ dừng lại vào một ngày nào đó, rồi sau đó mọi thứ sẽ bị xoá bỏ và bắt đầu lại."

Nghe đến đây, Đỗ Duy gật đầu nói: "Trước đây tôi cũng tán đồng quan điểm này, nhưng hiện tại tôi không tin cái gọi là vòng lặp, huống chi là quá khứ và tương lai."

Ryan Hamel nói: "Đó là lý do tại sao anh là Đỗ Duy."

"Nhưng…"

"Nhưng cái gì?"

"Tuy nhiên, trong những vòng lặp đó em đã thấy số lần anh chiến thắng ngày càng ít, chắc anh hiểu ý em."

Đỗ Duy nheo mắt. Dù phủ nhận quá khứ nhưng hắn không thể chối bỏ kẻ thù truyền kiếp của mình, 72 Ma Thần của Solomon.

Lũ ác quỷ có tính khái niệm đó luôn không chết không thôi với mình.

Hơn nữa, lần này Lamer trực tiếp động thủ, hiển nhiên các Ma Thần hẳn đang âm mưu gì đó, hay nói cách khác lúc mình muốn giết chúng thì chúng đã giết mình trước.

"Vậy là tôi không còn nhiều thời gian nữa?!"

Mặc dù đang hỏi, nhưng giọng điệu của hắn lại rất chắc chắn.

Ryan Hamel gật đầu và nói: "Đúng, nhưng anh có ít kẻ thù hơn anh nghĩ, và người có thể giúp anh cũng ít hơn nhiều anh nghĩ."

"Em cũng không giúp được anh."

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi đã sớm có giác ngộ này.''

Ryan Hamel trầm ngâm gật đầu: "Còn có một chuyện tuy Ryan là phần mở rộng của em, nhưng hắn không phải người thật. Giờ anh đã biết năng lực của em, nhưng anh đừng nói cho hắn biết."

Đỗ Duy hỏi: "Tại sao?"

Ryan Hamel trả lời: "Bởi vì khi hắn biết, hắn sẽ trở thành những gì hắn nên có...."

"Hơn nữa, hắn càng sử dụng năng lực của mình thì càng dễ dàng mất kiểm soát."

"Có những đáp án không thể được tiết lộ."

"Một số bí mật chỉ có thể tiếp tục nếu chúng được giấu trong bóng tối."

Khi Đỗ Duy nghe điều này, hắn chỉ nghĩ về một lúc bèn đồng ý.

Dù năng lực muốn gì được nấy rất bug, nhưng hắn chưa bao giờ coi Ryan là thuộc hạ để lợi dụng. Cậu ta có năng lực bug như vậy là vận may và cũng là xui xẻo, nếu mình lợi dụng cậu ấy đi làm việc thì sẽ trái ngược với tam quan của mình. Hơn nữa, conf sẽ khiến Ryan mất kiểm soát.

"Tôi hứa với cậu."

Giọng điệu của Đỗ Duy rất trịnh trọng. Hắn gần như chưa từng hứa với ai.

Ryan Hamel nhún vai và đột nhiên hỏi một cách tinh nghịch: "Chủ nhiệm chưa bao giờ nói dối sao?"

Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật: "Ít nhất, tôi sẽ không nói dối cậu."

Ryan Hamel đờ mặt ra, thở dài nói: "Trên đời này, chỉ có anh nói chuyện với em bằng giọng điệu này, cũng chỉ có anh đối xử bình đẳng với Ryan."

"Thời gian của em sắp hết. Em nhớ nhà vô cùng, đã nửa thế kỷ em không trở về nhà.''

"Em thậm chí nhớ những kẻ khốn nạn đã buộc tội và phán xét em trong giáo hội ở San Polia."

Đỗ Duy nhận ra Ryan Hamel đang hấp hối, thở dài nói: "Con người nên hoài niệm đến tình thân."

Ryan Hamel nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Nhưng anh không thể, ít nhất là anh không nên."

"Tạm biệt, Chủ nhiệm."

"Nhân tiện, còn một chuyện, suýt chút nữa em đã quên nói với anh."

"Cẩn thận với người phụ nữ đó, cô ấy có vấn đề. Cô ấy đã đi lang thang khắp nơi, bao gồm cả giáo hội, nhưng những người đó sẽ không thể vào Thụy Sĩ cho đến khi trời tạnh mưa. Anh phải cẩn thận với cô ấy."

"Bởi vì trong một vòng lặp mà em đã nhìn thấy, có một lần là cô ấy tự tay giết anh."

Nghe vậy, đôi mắt của Đỗ Duy lập tức đỏ ngầu.

"Cậu đang nói về Alexis hay Minette?"

"Em xin lỗi... em không thể cho anh câu trả lời."

Bình Luận (0)
Comment