Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 683 - Chương 684: Hoàng Đế Ryan Biến Thành Nam Tước

Chương 684: Hoàng đế Ryan biến thành nam tước Chương 684: Hoàng đế Ryan biến thành nam tước

Ryan Hamel nói xong, lập tức ngã vào trong quan tài trước mặt của Đỗ Duy.

Lúc này, trận mưa như trút nước đã tích rất nhiều nước trong quan tài.

Giây tiếp theo.

"F*ck! Tại sao tôi lại ướt?"

"Lẽ nào tôi tiểu trong quần, nhưng sao lại nhiều nước như vậy? Không lẽ tôi đi tiểu nhiều lần?"

"À, không phải, thì ra là do trời mưa, làm tôi giật cả mình!"

Đó là giọng nói rất quen thuộc với Đỗ Duy, sau đó Ryan từ trong quan tài ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn ngu ngơ. Gã liếc nhìn Đỗ Duy, ánh mắt sáng ngời: "Chủ nhiệm! Chủ nhiệm là anh sao?"

Đối diện với gã, Đỗ Duy đăm chiêu nói: "Ryan, anh tới đây đưa chú về."

Ryan vui vẻ bò ra khỏi cỗ quan tài, hưng phấn nói: "Chủ nhiệm, cuối cùng anh cũng tới đón em. Gần đây em cảm thấy không thoải mái, em luôn gặp ác mộng trong bệnh viện tâm thần Twilight, thường nghe một kẻ ngốc nói với em rằng em là Ryan Hamel."

"Em đã bảo hắn gọi em là bệ hạ, hắn vẫn lì lợm, em rất tức giận! Nếu em gặp lại tên ngốc đó, em nhất định sẽ đánh cho hắn đến cả cha mẹ cũng nhận không ra."

Ryan đã rất tức giận.

Đỗ Duy không khỏi bật cười, nói: "Chỉ cần chú vui vẻ là được."

Ryan gãi gãi mái tóc ướt nhẹp: "À phải rồi chủ nhiệm, bệnh viện tâm thần Twilight đâu? Sao em không thấy gì cả?"

Vừa nói, gã vừa chỉ vào vị trí ban đầu của Twilight, ngay đối diện với họ. Sau đó, Ryan lại nhướng mày, chỉ vào James và Tiquel đang ướt sũng nằm trên mặt đất, nói: "Ủa, sao hai tên ngốc này lại ở đây?"

Ryan chỉ cần mở miệng là chửi người.

Điều này khiến Đỗ Duy rất bất lực, hắn và Ryan quen nhau đã lâu nhưng chưa từng được gã chửi thề, chẳng lẽ lại bị Twilight dạy hư sao?

Về phần chân tướng của vấn đề, tự nhiên không tiện nói cho Ryan biết. Chỉ có thể giải thích theo cách khác.

Nghĩ vậy, Đỗ Duy nghiêm nghị nói: "Bệnh viện tâm thần Twilight phá sản, nơi này đã bị bất động sản Thụy Sĩ cưỡng chế tháo dỡ, thậm chí Matthew còn bỏ chạy."

Ryan chợt nhận ra: "Anh vừa nói điều là em hiểu ngay! Em cmn đã sớm cảm giác Matthew rất nghèo, lão không xứng đáng làm viện trưởng, giờ thì hay rồi, Twilight phá sản, lão cũng bỏ chạy."

"Hỏng rồi! Lão vẫn nợ em tiền!"

Ryan nói xong, lập tức ngẩng đầu lên nhìn quanh, lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó cẩn thận lắc lắc bên tai.

Ừm…

"Thật may là em đã chuyển hết tiền của Matthew vào thẻ của mình. Nếu không, em vất vả làm việc chăm chỉ ở Twilight lâu như vậy, cũng không kiếm được một xu, lại giúp họ chữa bệnh, thật là mất máu."

Ryan mỉm cười đưa thẻ ngân hàng cho Đỗ Duy: "Chủ nhiệm, thẻ ngân hàng này là của anh. Trong tương lai, bệnh viện tâm thần của chúng ta sẽ được xây dựng lại, chúng tôi sẽ dựa vào khoản tài chính này."

Ma xui quỷ khiến Đỗ Duy hỏi: "Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?"

Ryan suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em cũng không rõ lắm, dù sao thì tất cả tiền của Matthew đều ở đây. Toàn bộ tiền trong tài khoản của Twilight đều bị tôi chuyển đi hết, họ vẫn còn nợ tôi hơn 10 tỷ."

Nghe vậy, Đỗ Duy hít một hơi. Hắn chỉ cảm thấy răng mình đau nhức, Ryan đã từng lải nhải Matthew nợ gã 20 tỷ hoặc 30 tỷ. Hiện tại, vẫn còn nợ hơn 10 tỷ, tức là trong thẻ của Ryan chứa ít nhất 10 tỷ.

Nói cách khác, ngay cả khi Twilight không bị Đỗ Duy đày đến chiều không gian ma quái, kể cả khi các thành viên của Twilight vẫn còn ở đó và Matthew không bỏ chạy, Twilight cũng sẽ hoàn toàn phá sản.

Tài sản dành dụm suốt hai trăm năm đều trở thành của Ryan.

Quả thật ma quỷ đến cực điểm...

Đỗ Duy nhìn khuôn mặt tươi cười của Ryan, sau đó nhìn thẻ ngân hàng, nói: "Tiền bạc với tôi vô dụng, chú nên giữ cho mình."

Ryan ngạc nhiên nói: "Nhưng Chủ nhiệm, em không đưa tiền cho anh thì làm sao anh phát lương cho em? Chẳng lẽ anh muốn học theo Matthew, làm một nhà tư bản xấu xa sao?"

“Sao vậy được chứ.” Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật: “Anh nhận giúp chú, chú đưa toàn bộ tài sản của Twilight cho anh, không chừng sau này Matthew sẽ tìm chú đòi tiền, giữ chỗ anh sẽ an toàn hơn."

Cùng lắm sau này xây vài bệnh viện tâm thần cho Ryan, coi như là đã hoàn thành lời hứa với cậu ta.

Đúng lúc này, Tiquel đang nằm trên mặt đất yếu ớt tỉnh dậy, toàn thân run rẩy, mơ hồ nghe được tài sản của Twilight, sau khi mở miệng lập tức nói:

"Không được! Tài sản của Twilight sao có thể ở trong tay người ngoài!"

Gã vừa mở mắt ra đã thấy Đỗ Duy đưa tay nắm lấy thẻ ngân hàng mà Ryan đưa, đồng thời hai người cùng nhau quay đầu nhìn gã.

Ngay lúc đó trái tim của Tiquel như ngừng đập.

Cái quái gì thế này?

Công tước và Ryan thực sự đang thực hiện một loại giao dịch nào đó? Chẳng lẽ công tước đưa Ryan vào Twilight là để đánh cắp tài sản mà Twilight đã tích lũy suốt hai trăm năm?

Không thể nào!

Nghĩ lại thật nực cười, đây là Công tước, sao lại có thể làm chuyện nhàm chán như vậy!

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến Tiquel không thể nào chấp nhận nổi. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Thưa ngài, số tiền trong thẻ ngân hàng này thuộc về Twilight đúng không?"

Đỗ Duy cau mày, gật đầu nói: "Đúng."

Tiquel lấy hết can đảm và nhấn mạnh: "Xin lỗi, thưa ngài, đây là tiền của Twilight. Ngài Matthew biết ngài, có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu để em giữ nó. Ngài nghĩ sao ạ?"

Trên thực tế, Tiquel không biết rằng Matthew đã bỏ trốn. Gã trung thành với Matthew, lúc này vẫn muốn bảo vệ cho Twilight.

Ít nhất không thể để nó phá sản...

Tuy nhiên, Ryan ở bên lại cười khẩy khinh thường, chỉ vào Tiquel mà chửi: "Mày bớt giả bộ đi, cái gì mà tiền của Twilight? Twilight có cái rắm tiền, tất cả đều là tiền Ryan tao!"

"Chúng mày nợ tao nhiều tiền như vậy, hiện tại cầm hết tài sản gán nợ, mày không thấy tao đã từ bi sao?"

"Tao nói cho mày biết, đừng nói đến tài sản của Twilight, ngay cả mày và James cũng là tài sản của tao. Vừa hay chủ nhiệm sắp mở bệnh viện mới, chúng ta còn thiếu người dọn dẹp vệ sinh. Tao nghĩ hai người khá được, hai đứa mày ở đợ cho tao cả đời, tao coi như trả hết nợ.”

Tiquel không khỏi nói: "Ryan, mày thật quá quắt."

Ryan khạc đờm trúng ngay giày của Tiquel: "Á đù, Tiquel, ai cho phép mày nói chuyện với tao bằng giọng điệu này?"

"Mày có biết tao là ai không?"

"Tao! Cấp phó được chủ nhiệm tin tưởng nhất, viện trưởng vĩ đại của bệnh viện tâm thần Twilight, tao vẫn là hoàng đế được chủ nhiệm sắc phong. Mặc dù lãnh địa của tao đã bị phá hủy bởi đại lý bất động sản, tao vẫn là một nhà quý tộc!"

"Gọi tôi là nam tước Ryan!!!"

Ryan kiêu ngạo ngẩng đầu, nếu không phải do giờ đang mưa bão, trông gã ta đã rất khí thế.

Tiquel nhìn Ryan như một kẻ ngốc. Đỗ Duy ở bên cạnh lập tức đút thẻ ngân hàng vào trong túi, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ giữ số tiền này. Nếu Matthew muốn, vậy hãy bảo đích thân đến tìm tôi."

Bình Luận (0)
Comment