Đỗ Duy đã lên tiếng, Tiquel đương nhiên không dám cãi. Dù sao Công tước đã cứu mạng gã và James. Dù quá trình này rất kỳ lạ, hơn nữa gã cũng bị mất một quả thận. Nhưng dù sao cũng nợ ân tình của người ta.
Tiquel tự an ủi mình như vậy, nhưng lúc nãy bỗng gã tái mặt.
"Chờ đã, tôi bị mất một quả thận?"
Khi con người ta kích động, họ dễ dàng lãng quên nỗi đau của chính mình, vì họ không nhận ra điều đó. Nhưng nếu nhận ra thì tự nhiên sẽ khó tránh khỏi cơn đau.
Hơn nữa, di chứng cũng sẽ bùng nổ.
Tiquel cũng là như vậy, thân thể lập tức run lên, hai chân yếu ớt, một tay ôm lấy lưng dưới, cúi gập người như một con tôm hùm đỏ.
"Tôi không chịu được nữa! Tôi sắp chết rồi! Mau đưa tôi đến bệnh viện."
Đỗ Duy cau mày, khu vực lân cận của Twilight đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Ryan Hamel. Trước khi cơn mưa kết thúc thì không thể rời khỏi đây.
Ngay lập tức, hắn bước tới và nói: "Anh cứ bình tĩnh, cố thở sâu. Việc mất một quả thận sẽ không dẫn đến tử vong, nhưng sẽ chỉ làm cho anh yếu đi."
Ryan vò đầu bứt tai, gã ta không hiểu mình chỉ mới ngủ một lúc, tại sao Tiquel lại bị mất một quả thận?
Lẽ nào các bác sĩ ở các phòng khám dởm mà mình biết đã làm điều đó?
Chết tiệt!
Ryan càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy.
Gã ta không khỏi chột dạ nhìn Tiguire, thì thào: "Chỉ cần thiếu một quả thận thôi, đừng sợ, nhất định sẽ không chết, James còn sống là tốt rồi."
Nghe vậy, Tiquel vô thức liếc nhìn James.
James nằm bất tỉnh trên mặt đất, nửa người bị mưa che phủ.
"Có phải cậu ấy sắp chết?"
Mặt của Tiquel tái xanh.
Ryan hừ lạnh một tiếng: "Chết? Mày đang xúc phạm tao sao? Nam tước Ryan từng là thiên tài y học, bác sĩ vĩ đại chỉ đứng sau chủ nhiệm!"
"James là nô lệ và bệnh nhân của Ryan, có tao ở đây, cậu ta muốn chết cũng khó sẽ!"
Trong khi nói chuyện, Ryan tiến đến chỗ James, túm cổ áo James rồi áp tai lên ngực y.
"Nhịp tim của cậu ta không đều! Có vẻ như máu cung cấp cho tâm nhĩ trái không tốt, nhưng không sao cả, lát nữa tôi sẽ liên lạc với những người bạn của mình trong phòng khám dởm và nhờ họ tìm một quả tim thay thế cho James để."
Mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn: "Ryan đừng lộn xộn, bạn của chú ở phòng khám dởm sẽ giết anh ta."
Ryan lớn tiếng nói: "Nhưng... nhưng James nợ em hơn 10 tỷ tiền thuốc. Em phải đảm bảo cậu ta sống sót để còn làm người ở cho em cả đời, nếu không em thiệt lớn rồi."
Có lẽ câu nói 10 tỷ đã chạm đến bóng ma tâm lý của James. Y thần kỳ mở mắt, toàn thân run rẩy.
"Tôi... tôi... chưa chết?"
Ryan ngẩng đầu nhìn chằm chằm James cười nói: "Chú mơ giữa bạn ngày à? Có anh ở đây chú muốn chết cũng khó. Anh lại cứu mạng của chú đó, anh nhớ rõ số tiền thuốc mà chú nợ anh đó nha. Ai chà, bây giờ chú nợ anh 30 tỷ!"
Da đầu của James tê dại, lập tức đẩy Ryan ra: "Cậu tránh xa tôi ra."
Bây giờ, James biết rằng có điều gì đó không ổn với Ryan. Mặc dù không biết năng lực cụ thể của Ryan, nhưng trước khi bị Đỗ Duy ảnh hưởng, với trí tuệ của mình, hắn cảm thấy bệnh nhân tâm thần này có một bí mật lớn.
Nhưng có Đỗ Duy ở đây, y cũng không dám nghĩ nhiều, không dám nói gì.
Do dự xong, James lại nhìn thấy Đỗ Duy và Tiquel ở một bên, mở miệng chua xót nói: "Cám ơn ngài."
Đỗ Duy gật đầu: "Đừng khách sao, đây là điều mà tôi nên làm."
Tiquel trông rất kỳ cục. Gã dùng một tay che lưng, nơi có vết thương dài bằng lòng bàn tay, được khâu bằng chỉ, máu đã ngừng chảy từ lâu. Nhưng đã mất đi một quả thận, điều gã đang nghĩ là: "Phòng khám dởm? Phòng khám dởm gì chứ? Ryan biết người của phòng khám dởm? Và có vẻ như là buôn bán nội tạng?"
"Vậy thì thận của tôi..."
Tiquel do dự một chút, ôm eo, run rẩy hỏi Ryan: "Ryan..."
Ryan hừ lạnh một tiếng: "Gọi tao là Nam tước!"
Tiquel nói trong bất lực: "Nam tước Ryan, tôi đang thiếu một quả thận. Cậu có thể liên lạc với bạn của cậu trong phòng khám dởm, và lấy cho tôi một quả thận mới được không?"
Ryan khinh thường cười: "Lấy một quả thận mới thì đương nhiên được, nhưng mày có tiền sao?"
Hừm... nếu Tiquel cho tiền, thì tối này sẽ gọi điện và nhờ những người bạn trong phòng khám dởm đó đưa cho Tiquel một quả thận.
Tiquel nghiến răng nói: "Tuy tôi không có tiền, nhưng tôi có thể kiếm tiền. Hiện tại Twilight đã không còn, nhưng năng lực của tôi vẫn còn. Tôi có thể giải quyết ác linh, làm việc cho chính phủ."
Ryan trợn to hai mắt: "Còn có chuyện tốt như vậy? Vậy được! Mày có thể đi làm, hiện tại giá một quả thận ở chợ đen là 2 triệu, mày chuẩn bị 3 triệu, tao sẽ báo với bạn bè ở phòng khám dởm cho mày dịch vụ ghép thận trọn gói, đảm bảo rằng quả thận của mày sẽ giống hệt như quả thận ban đầu."
Tiquel gật đầu đồng ý: "Được, cứ quyết vậy nhé."
Tuy gã cảm thấy bàn chuyện này với bệnh nhân tâm rất kỳ quái, nhưng người này chính là thuộc hạ của Công tước, chắc chắn không đơn giản. Có lẽ tất cả những gì gã nhìn thấy là giả tượng. Người có thể quen biết những kẻ làm việc trong phòng khám dởm, thì mối quan hệ của họ khá rộng đấy.
Ở bên cạnh, Đỗ Duy và James đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.
Đỗ Duy vẫn ổn, vì tính hắn vốn lạnh lùng.
Còn James thì lộ ánh mắt thương hại, thầm nghĩ: "Tiquel trước kia trông khá bình thường, giờ sao vậy? Ryan bị bệnh tâm thần, sao có thể tin lời kẻ điên chứ?"
Vào thời điểm này, cơn mưa lớn ở Thụy Sĩ cũng dần tạnh.
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm. Trong màn mưa và sương mù mờ ảo, thấp thoáng một nhóm người, nhiều đèn xe cũng bật sáng.
Đi đầu là một người phụ nữ dáng cao mặc áo mưa. Đó là Alexis, và những người phía sau là một số đồng nghiệp trong giáo hội. Giờ mưa sắp tạnh, đương nhiên họ có thể bước vào.
Nhưng Đỗ Duy lại cảm nhận nguy cơ, hắn nheo mắt lại, đôi mắt đỏ ngầu ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
"Cẩn thận với cô ấy..."
Đây là lời nói cuối cùng của Ryan Hamel trước khi anh ta biến mất. Nhưng người mà hắn cần cẩn thận là Alexis hay Minette thì lại không nói.
Ryan Hamel chỉ nói rằng trong tương lai anh ta đã thấy người phụ nữ đó đã từng giết hắn một lần.
"Tôi có thể tin tưởng em ấy không?"
Đỗ Duy tự hỏi mình điều này, sau đó nhìn xuống bàn tay phải của mình, hoa văn kim đồng trên mu bàn tay biến thành màu đen, đường viền hơi lan ra như mực.
Đây là sức mạnh đã bị ảnh hưởng bởi Lamer, mà giờ Lamer đã bị hắn giam vào chiều không gian ma quái, sức mạnh này đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng kêu đầy quan tâm và lo lắng của Alexis: "Anh Đỗ Duy..."
Nghe vậy, Đỗ Duy ngẩng đầu lên cười.