Alexis không chỉ mang theo những người đến từ giáo hội, mà cô ấy còn dành cho Đỗ Duy một cái ôm.
"Em cứ tưởng đã có chuyện không hay xảy ra với anh."
Alexis ôm rất chặt. Nàng thật sự cảm thấy rằng thiếu chút nữa Đỗ Duy đã mãi mãi rời xa cô.
Đỗ Duy vỗ nhẹ vào lưng nàng, vừa nhìn những thành viên của giáo hội, hắn thì thầm: "Anh không sao, còn nữa, làm sao em biết anh đang gặp rắc rối?"
Khi Alexis nghe thấy điều này, nàng lập tức giận dữ. Nàng đẩy Đỗ Duy ra, nghiến răng nói: "Em đã đến giáo hội, nhưng anh không hề ở đó. Em nghe thấy giọng nói của Minette, cô ấy cầu xin em cứu anh, sau đó em bắt đầu nhớ lại một số chuyện."
"Anh Đỗ Duy, em biết hết về chứng mất trí nhớ có chọn lọc của anh. Anh rất giỏi gạt người đó!"
Thành thật mà nói, những ký ức mà Alexis nhớ lại lần này không trọn vẹn, chúng chỉ là những ký ức rời rạc, nhưng tình cờ bổ sung cho những ký ức mà nàng không thể nhớ trước đó.
Ví dụ, Đỗ Duy ở cổng địa ngục, có lẽ đó là ở thời đại Victoria, đã liên tục hành hùng và suýt giết chết nàng.
Có câu nói có không giữ, mất đừng tìm.
Đỗ Duy nghe được lời của Alexis, lập tức ngây người: "Làm sao có thể, sao anh có thể nói dối em chứ Alexis, em là vị hôn thê của ta, cho dù lừa gạt thiên hạ, anh cũng sẽ không lừa gạt em. Nói cho anh biết, anh đã mất đi những ký ức gì. Lẽ nào anh thật giống như em nói, kiếp trước là công tước gì gì đó, là ma quỷ đã giết em?"
Không thể thừa nhận!
Hắn trực tiếp đảo khách thành chủ.
Dù sao chỉ cần hắn cương quyết mình mất trí nhớ có chọn lọc thì Alexis cũng thể làm gì hắn, hơn nữa với tình cảm của Alexis dành cho hắn, khi hắn bày ra bộ dáng cũng muốn biết những ký ức "đã mất" kia, nàng chắc chắn không thể nói ra.
Bởi vì đó là một tổn thương thứ cấp đối với hắn, một bệnh nhân bị mất trí nhớ.
Chắc chắn rồi, Alexis do dự, nhưng vẫn không nói cho Đỗ Duy những gì nàng biết về quá khứ, mà vô cùng không vui nói: “Đỗ Duy, anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh rất tốt với em... quá khứ mà em nhớ lại có thể không liên quan gì đến chúng ta."
"Suy cho cùng em là Alexis, không phải Minette, còn anh chỉ là Đỗ Duy, không phải Công tước."
Đỗ Duy cố ý làm ra vẻ buồn khổ, trong lòng như có vô số cảm xúc phức tạp đang lưu chuyển.
Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy những người đến từ giáo hội, người đứng đầu là người quen của hắn, Hunter Kane.
Tiquel cùng James nhìn hai người bọn họ, cũng không có nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, lúc này cũng rất ngượng ngùng.
Bởi vì Twilight đã hoàn toàn kết thúc, hơn nữa hiện tại người của giáo hội đang bao vây nơi này, tương lai của bọn họ tự nhiên không thể giống như trước.
Chỉ có Ryan đang ngoáy lỗ mũi, mắt hướng lên trên, không biết đang nhìn cái gì. Dù sao tư thế đó cũng rất kiêu ngạo.
Alexis an ủi Đỗ Duy. Đỗ Duy vẻ mặt buồn bã, nhưng trong lòng bất an.
Đúng lúc này, Kane bước tới, nhìn quanh, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc quan tài đá trên mặt đất, rồi dừng lại trên James và Tiquel một lúc.
Sau đó, ông ta lại nhìn về phía Đỗ Duy, nghiêm túc nói: "Thưa ngàiĐỗ Duy, đã xảy ra chuyện gì ở đây? Chúng ta vẫn không thể lại gần, có phải các Ma Thần..."
Đỗ Duy sửng sốt, như được vực dậy tinh thần, vội vàng nói: "Thưa ngài Kane, đúng như ngài nghĩ, giáo hội của Twilight đã bị Ma Thần tấn công. Giờ Twilight chỉ còn Matthew và Tiquel sống sót."
Hắn không đề cập đến James vì James vốn là nằm vùng.
Còn Ryan là thuộc hạ của hắn.
Kane gật đầu với Đỗ Duy, rồi giọng trầm nói: "Vậy giáo hội phải làm gì bây giờ? Ma Thần đã rời đi? Hay vẫn còn?”
Đỗ Duy cau mày nói: "Tiếp quản Thụy Sĩ đi, Ma Thần đã bị tôi dùng phương pháp đặc biệt đày đến không gian ma quái, nó không thể để nào thoát ra khỏi đó."
Mắt của Kane sáng lên: "Thật tuyệt, quả là ngài. Trước đây tôi còn lo lắng ngài có thể xảy ra chuyện, không ngờ ngài lại giải được một Ma Thần."
Thiếu chút nữa Kane buột miệng nói ngài công tước.
Đỗ Duy nhìn ông ta thật sâu, chỉ vào 2 cỗ quan tài nói: "Đem 2 cỗ quan tài này trở về giáo hội, nhất là cái còn chưa mở ra, không được cho ai đụng vào. Phải canh phòng nghiêm ngặt."
Kane hơi khó hiểu: "2 cỗ quan tài này trong đó có gì?"
2 cỗ quan tài, một cái là Ryan đã nằm, cỗ còn lại hoàn toàn chưa được mở.
Đỗ Duy gật đầu: "Hẳn là có cái gì trong đó, nhưng hiện tại cũng không biết là cái gì, dù sao ông cứ mang về giáo hội trước, khi nào có thời gian ta lại mở ra xem."
Giờ không tiện mở, gửi cho giáo hội là an toàn nhất. Ban đầu, hắn vẫn có thể đặt nó trong bức tranh sơn dầu, nhưng khi bức tranh sơn dầu được sử dụng để đày ải Ma Thần Lamer, nó đã biến mất và không thể lấy lại được.
Kane nghiêm nghị gật đầu: "Ra vậy."
Sau đó ông ta quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ mang quan tài đi.
Đỗ Duy lúc này mới sửng sốt, quay đầu lao đến bên Alexis đang đứng bên cạnh, rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi em yêu… một khi anh quá tập trung, rất dễ dàng lơ là em, em đừng giận anh."
Đương nhiên đó chỉ là “diễn”.
Đầu tiên là vờ ngẩn ngơ, sau đó đợi đến khi Kane mở miệng, lại choàng tỉnh, rồi nói chuyện với Alexis về những chuyện kia, và vấn đề sẽ kết thúc.
Alexis thở dài nhìn Đỗ Duy: "Em không phiền, em chỉ là... em..."
Nàng có vẻ rất do dự.
"Em muốn nói với anh điều gì?"
"Em…"
Alexis đấu tranh một hồi mới nói: "Em... Đỗ Duy, em có thể tin tưởng anh được không?"
Đỗ Duy cau mày, tuy nàng đã bị mình gạt, nhưng cũng nàng vẫn còn băn khoăn.
Sau đó hắn không thể không tự hỏi mình: "Mình có thể tin tưởng em ấy không?"
Đây là một câu hỏi rất khó trả lời.
Alexis đã cõng hắn từ dưới đáy biển lên, khi đó hắn sắp chết, nhưng nàng đã cõng hắn trên lưng và đi chân đất suốt đêm để được đưa hắn đến bệnh viện điều trị.
Nếu không có Alexis, hắn đã chết từ lâu rồi. Mà Ryan Hamel đã nói rằng người phụ nữ này sẽ giết mình một lần trong tương lai.
Đỗ Duy là một người rất lý trí, hắn cảm thấy không nên tin Alexis, nhưng hắn không thể phủ nhận tình cảm của Alexis dành cho mình. Thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng bản thân để cứu hắn.
Cho dù là sai, Đỗ Duy cũng thừa nhận.
Hơn nữa, thay vì nghi ngờ Alexis, hắn càng nghi ngờ Minette hơn. Hắn đã luôn cảnh giác với người phụ nữ đó.
Cuối cùng, Đỗ Duy cười nhẹ đối với Alexis, hắn nói: "Em luôn có thể tin tưởng anh."