Buổi tiệc chào mừng ở New York diễn ra rất nồng nhiệt. Ít nhất, Tom và Cha Tony rất nhiệt tình.
Trong bữa ăn, ngay cả Đỗ Duy cũng uống vài ly rượu vang đỏ. Nhưng hắn không ở lại lâu, vì hắn còn bận lòng về đồng hồ của Lamer.
Nhưng 3 người Tom, Cha Tony và Ryan lại ở bên nhau rất vui vẻ. Vậy nên khi Đỗ Duy rời đi, hắn không mang theo Ryan.
Hắn nói với Tom: "Hãy chăm sóc Ryan, đừng đưa cậu ấy đến nơi không nên đến."
Tom lúc này còn chưa say, anh vỗ ngực hứa: "Cứ giao Ryan cho tôi, anh yên tâm đi. Hôm nay cậu ấy sẽ ngủ với chúng ta trong nhà thờ, ngày mai anh cứ đến đón người."
Tom đã đảm bảo rồi, Đỗ Duy cũng sẽ không nói gì thêm.
Hắn dặn dò Ryan thêm vài câu, rồi rời khỏi nhà hàng trước. Vấn đề chỉ phát sinh sau khi 3 người Tom uống quá nhiều.
Mối quan hệ giữa đàn ông phụ thuộc vào 3 điều: uống rượu, hút thuốc và cùng chơi đĩ.
Ryan uống cạn ly rượu, ánh mắt mơ màng, ngậm điếu thuốc, mặt đỏ gay hét: "Ryan là số một thế giới, tuyệt vời nhất!!"
Tom gạt đi và nói: "Tuyệt vời của cậu chưa hẳn là tuyệt vời, phải là đàn ông thực sự, cậu chỉ thật sự tuyệt vời đi cùng Cha Tony và tôi!"
Cha Tony cũng hùa theo: "Đúng! Ryan, chắc chắn cậu chưa tận hưởng thú vui đàn ông bằng chúng ta. Cậu có biết Tom và anh có thân phận gì không?"
Ryan say sưa hỏi: "Hai… hai người có thân phận gì ngon hơn tôi sao? Tôi đã từng làm hoàng đế đó."
Tom cười nói: "Làm hoàng đế thì có ích gì, làm đàn ông mới là hạnh phúc nhất. Cha Tony và tôi được mệnh danh là Chiến thần ở khu đèn đỏ. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Cha Tony mỉm cười đắc thắng.
Ryan lắc đầu lẩm bẩm: "Chiến thần của khu đèn đỏ? Nghe hoành tráng thật, nhưng khu đèn đỏ ở đâu?"
Tom cười khẩy, cười rất đểu: "Khu đèn đỏ là thiên đường của đàn ông, là cây xăng của cậu và tôi, nơi một người đàn ông thực thụ có thể trải nghiệm sung sướng trên đời, chỉ cần anh giàu có và quyền lực thì phụ nữ nào cũng có thể chơi được."
Ryan nghe đến đây, đột nhiên thốt lên: "A! Còn có chỗ tốt như vậy sao?"
Tom cười nói: "Vừa nhìn đã biết cậu chưa trải sự đời, cậu còn là quý tộc, còn chưa tới khu đèn đỏ. Nhưng đừng lo, Tom hôm nay tâm tình rất tốt, tôi sẽ đưa cậu trải nghiệm sự nhiệt tình của người dân New York."
Ryan do dự: "Nhưng chủ nhiệm không cho tôi tới nơi như vậy."
Tom khinh thường ngậm một ngụm thuốc, sau đó phun ra vòng khói nói: "Anh ta? Lời của anh ta không tính, anh ta rất vô cảm, có bạn gái liền bỏ rơi tôi và Cha Tony."
"Tổ đội chiến thần của khu đèn đỏ luôn dành chỗ cho hắn, nhưng mỗi lần kêu anh ấy tham gia thì anh ấy đều không tới."
"OK, giờ Ryan cậu đang ở đây, tôi thông báo: chúng ta sẽ thêm một vị tướng vào tổ đội chiến thần của Khu Đèn Đỏ. Trong tương lai, Ryan sẽ là người của tổ đội chiến thần của chúng ta. Ở mảnh đất New York này, cậu đến bất kỳ khu đèn đỏ nào, chỉ cần báo tên tôi là sẽ được chơi miễn phí."
Ryan kinh ngạc: "Con có thể chơi chùa?"
Cha Tony đặt ly rượu xuống, chuẩn bị tinh thần, biết Tom nhắc đến khu đèn đỏ thì đêm nay họ sẽ có đêm không ngủ.
Tom khịt mũi và nói với Cha Tony: "Anh giải thích với Ryan biết chúng ta có bao nhiêu mánh khóe trong tổ hợp chiến thần của Khu Đèn Đỏ."
Cha Tony ngay lập tức mỉm cười với Ryan: "Cậu Ryan, cậu không biết chơi chùa ở khu đèn đỏ chắc chắn là không thể chấp nhận được. Nhưng Tom là Cảnh sát trưởng của New York, cậu chỉ cần kêu tên của anh ta là có thể chơi chùa. Nếu những người đó không đồng ý, ngày mai sẽ có một cuộc đàn áp của cảnh sát diệt mại dâm."
"Những người ở khu đèn đỏ dù thế nào cũng phải nể mặt Tom. Đây là một thói quen mới mà chúng tôi đã nghiên cứu ra gần đây."
"Lúc cậu và Đỗ Duy chưa quay lại, hai người chúng ta đã sướng khoái ra sao. Bây giờ toàn bộ khu đèn đỏ ở New York đều biết đến tổ đội Chiến thần của chúng ta."
Ryan thật sự rất kích động. Gã cho rằng tổ đội chiến thần của khu đèn đỏ rất mạnh mẽ, thú vị hơn nhiều so với khi gã còn là một quý tộc, và danh hiệu chiến thần còn hấp dẫn hơn nam tước. Bên cạnh đó, gã vẫn chưa quên mình không hề có harem.
Hắn ngẫm nghĩ một chút: Ta là hoàng đế, hậu cung của ta nhất định phải là phụ nữ, mà khu đèn đỏ toàn là phụ nữ, không phải khu đèn đỏ là hậu cung của ta sao?
Suy nghĩ về điều này, Ryan dứt khoát nói: "Được rồi! Tôi quyết định tham gia cùng hai người, tôi không muốn trở thành quý tộc, tôi muốn trở thành chiến thần của khu đèn đỏ."
Tom vỗ bàn phấn khích nói: "Được rồi! Từ nay cậu sẽ là vị trí C trong tổ đội chúng ta, và hôm nay sẽ là ngày bộ ba chúng ta chính thức lên sàng."
"Đi nào, tôi đãi!"
...
Đêm nay đám người Tom sẽ tha hồ thác loạn với gái và rượu.
Nhưng ở bên châu Âu xa xôi, có một người cũng liên quan đến Ryan đang không vui chút nào.
Người đó là Matthew.
Vào lúc này, Matthew mặc một chiếc áo khoác dài, đội mũ trùm đầu che đi mái tóc hoa râm và khuôn mặt nhăn nheo, lão đi trong bóng tối đến một ngân hàng, đứng trước máy ATM.
Hunter cũng là con người, cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ.
Mặc dù Matthew từ lâu đã không còn nhân tính, nhưng điều đó dựa trên một ''lão'' khác, và giờ lão đã mất hoàn toàn liên lạc với ''lão'' khác.
Sức lực cũng ngày càng giảm sút.
Đủ bệnh tật của con người đang hành hạ lão ta.
Đúng…
Hunter kỳ cựu này đã sống hai trăm năm, còn thằng chó Ryan đã hủy hoại cả Twilight mà lão dọc công xây dựng.
Lão không một xu dính túi, chỉ có vài chiếc thẻ ngân hàng.
"Ryan, mày chờ đó, tao nhất định bắt mày phải trả giá đắt."
Matthew mở áo choàng ra, trong đó có một cuốn sách dày, đó là cuốn sổ đen trong căn hần đá, có ghi dòng chữ: được viết khi Công tước sinh ra.
Lão lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví. Đây là vật mà Tiquel đã làm cho lão từ nhiều năm trước.
Nghĩ đến Tiquel, Matthew không khỏi thở dài: "Thật tuyệt nếu Tiquel ở đây, loại chuyện vặt vãnh này có thể để cho cậu ấy giải quyết."
Hoài niệm một lúc, Matthew mới vụng về nhét chiếc thẻ ngân hàng vào khe hở trên máy ATM, mất một lúc lâu mới tìm thấy chức năng kiểm tra số dư.
Tuy vậy, lúc nhìn thấy số 0 trên màn hình, Matthew lập tức bị sốc.
"WTF? Tiền của ta đâu? Ta đã tiết kiệm tiền trong hai trăm năm?"
"ĐMM! Tiền của ta đâu!"
Lão đang tính đến sau này xây dựng lại Twilight, nhưng tiền của lão đã không còn một xu.
"Có lẽ thẻ này không còn tiền, ta phải dùng thẻ khác."
Matthew tự nhủ như vậy, lão nhanh chóng lấy ra những chiếc thẻ khác, rồi lần lượt nhét vào máy ATM.
Tuy vậy tất cả đều là 0.
Matthew suy sụp: "Ai có thể cho ta biết tất cả tiền của ta đã đi đâu?"
Đúng lúc này, điện thoại của Matthew rung lên. Lão sờ soạng một hồi, lấy trong túi ra chiếc máy điện thoại cục gạch kiểu cũ, bấm nút trả lời, giọng nói gắt gỏng của một người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh là người phụ trách Twilight phải không? Twilight của anh đã vay ngân hàng chúng tôi 700 triệu đô. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, để tôi nói cho anh biết, tôi đã kiểm tra rồi, Twilight đã vay tiền trên rất nhiều nền tảng cho vay."
"Tất cả số nợ này đèu tính lên trên đầu của anh, nếu anh chạy trốn, chúng tôi sẽ truy đuổi anh trên toàn thế giới."
"Nau chóng trả tiền đi!"
Khuôn mặt già nua của Matthew trở nên đen kịt, lão giận dữ đập vỡ chiếc điện thoại.
"A a a a a a a! Ai làm a! A a a a a! Ta nhất định phải giết hắn!"