Đối với Matthew, lão chưa bao giờ nghĩ điều kinh khủng như vậy sẽ xảy ra với mình. Bất ngờ hơn nữa là vụ phá sản của Twilight có liên quan đến Ryan. Lão chỉ biết Ryan không hề đơn giản, thậm chí cũng chưa từng nghi ngờ nguyền rủa tiêu chảy lúc trước đều do Ryan gây ra.
Cũng bởi định kiến quá sâu. Ngay cả khi ai đó nói với Matthew rằng năng lực của Ryan là muốn gì được nấy, lão cũng sẽ nghĩ người kia là một kẻ mất trí. Vì vậy, lão không thể đoán được rằng chính tên trộm này đã lấy trộm tiền của Twilight và điên cuồng vay tiền bên ngoài, chỉ riêng ngân hàng đã nợ 700- 800 triệu.
Oh my god...
Lão đã sống hai trăm năm nhưng chưa từng khổ sở như vậy.
"Chẳng lẽ là vấn đề của ta?"
Matthew quần áo rách rưới bước đi trên con phố vắng lặng, lão đang ở Châu Âu vào nửa đêm, không có ai trên đường, xung quanh chỉ là không gian vắng lặng, lạnh lẽo.
Thể lực giảm mạnh, cơ thể còn cảm nhận được cơn đói đã mất từ lâu.
"Những người có ý xấu với Twilight hẳn là kẻ thù của tôi, có thể là nhiều người liên hợp đưa ra quyết định, hơn nữa việc chuyển nhượng tài sản cũng không thể thiếu người trong nội bộ."
"Chắc chắn có nội gián."
Matthew cảm thấy rằng nếu không có nội gián thì lão không thể thảm như hiện giờ. Nhưng giờ lão bất lực, khi bước đến máy bán hàng tự động, Matthew nhìn đống đồ ăn trong máy bán hàng tự động với vẻ thèm thuồng.
"Ta cần ăn."
Đói không hề dễ chịu.
Nhưng giây tiếp theo, lão lại lắc đầu, quay lưng bước đi và lẩm bẩm: "Ta đã sống hai trăm năm. Cho dù chết đói, ta cũng sẽ không vô sỉ đến mức đi ăn trộm."
"Ta còn có thể chiến đấu, thực lực của ta vẫn còn, thậm chí ở trên cả phương Tây, ta vẫn là một Hunter hàng đầu. Có lẽ ta nên liên hệ với vài gia tộc tài phiệt, có thể họ sẵn sàng giúp ta trả nợ, nếu thể diện của ta đủ lớn."
Ánh mắt ngập ngừng của Matthew dần dần được thay thế bằng sự kiên định, lão bước vào bóng tối, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất.
...
Vào lúc này ở một nơi khác. Tại New York, khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Trời đã về khuya, gần đây nhiệt độ tiếp tục giảm xuống nên ban đêm cực kỳ lạnh. Đỗ Duy đứng ở cửa biệt thự, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng.
Đương nhiên hắn đã tháo kính râm, đôi mắt đỏ ngầu giúp hắn có thị giác của Shadow. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, bóng hắn kéo dài rất dài, một phần tan vào bóng tối.
Hắn nhìn thấy toàn bộ căn biệt thự lộ ra một cảm giác trống trải sâu sắc. Lý do mô tả trống rỗng là vì nó hoàn toàn đối lập với biệt thự trước đó.
Biệt thự ngày xưa gồm cả phòng khám tư vấn tâm lý sớm nhất, cho hắn cảm giác an tâm.
Ừ... cứ yên tâm.
Bởi vì trong nhà hắn luôn có rất nhiều ác linh, lũ ác linh đó không thể giết chết hắn, lại còn bảo vệ hắn.
"Tôi cảm thấy xa lạ với chính mình."
Đỗ Duy thầm nói ra lời này, hắn đưa tay sờ sờ đôi mắt của mình, là mắt của Shadow chứ không phải của hắn.
Sau khi trở thành một Hunter, bạn sẽ ngày càng giống ác linh.Chẳng hạn như Alvin Dawkwe, Kane, và Đức Giáo hoàng Phelan, họ đều như thế này.
Đỗ Duy trước đây đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá, hơn nữa hắn đã không trải qua điều này trong một thời gian dài. Cũng không phải vì xói mòn nhân tính, mà là sự thay đổi của cơ thể.
Sử dụng đôi mắt của ác linh làm đôi mắt của mình, hắn chưa bao giờ nghe nói Hunter nào làm được điều này. Ngoài ra, ác linh Đỗ Duy thật ra chính là mặt khác của Đỗ Duy, ngủ càng lâu thì ảnh hưởng càng lớn đối với Đỗ Duy.
Một người không thể cứ mãi duy trì một loại trạng thái, tâm trạng, điều đó sẽ chỉ gây ra những bệnh biến không thế đảo được trong tâm lý.
Thường được gọi là biến thái.
"Đợi khi tôi khác tỉnh lại, có thể sẽ khôi phục được đôi mắt."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, cảm thấy vấn đề đôi mắt cũng không lớn, nhưng không biết “mình” kia khi nào mới tỉnh lại. Ít nhất thì trong một thời gian ngắn “mình” kia không thể thức tỉnh.
Đứng ở cửa biệt thự hồi lâu, Đỗ Duy mới cau mày, hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.
Ngay khi vào nhà, hắn lập tức ngửi thấy mùi ẩm thấp trong phòng khách. Căn biệt thự đã không có người sử dụng, có mùi hôi cũng bình thường.
Nhưng Đỗ Duy không quan tâm, vừa vào phòng bèn nhìn chiếc đồng hồ cổ treo tường.
Đó là đồng hồ của Lamer.
Nhưng hắn không nghe thấy tiếng lách cách quen thuộc của kim đồng hồ. Trước đây, hắn cảm thấy căn biệt thự trở nên trống rỗng, bởi vì Lamer đã bị đày ải, mà Ma Thần này luôn ảnh hưởng đến nhà của Đỗ Duy.
Phòng khám tư vấn tâm lý là nơi bị ảnh hưởng sâu nhất, trở thành một cái động để nuôi dưỡng ác linh.
- Bộp bộp bộp…
Đỗ Duy đi tới gần chiếc đồng hồ cổ, dừng lại rồi cẩn thận nhìn nó.
Kim giờ, kim phút và kim giây của đồng hồ cổ đều được xếp chồng lên nhau, nhưng chúng đã ngừng quay, chỉ vào số VI. Đồng hồ của phương Tây, đặc biệt là những chiếc đồng hồ cũ, về cơ bản đều đánh dấu bằng chữ số La Mã thay vì chữ số Ả Rập.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn...
Không, không có trạng thái Quỷ Nhãn.
Đôi mắt của Đỗ Duy giờ chính là Quỷ Nhãn, cảm thấy đồng hồ cổ trước mắt không khác gì đồng hồ bình thường, hoàn toàn là vật chết.
Trước đó, nó giống như một tồn tại khủng bố. Nó thể hiện sự kinh hoàng của nó mọi lúc. Dù đồng hồ không hoạt động, cũng không thể chủ quan.
"Tôi có rất nhiều nghi ngờ."
Đỗ Duy nói với đồng hồ cổ: "Tao từng tưởng mày là môi giới của Lamer, hoặc mày chính là bản thân nó, nhưng khi tôi tiếp xúc với Vanity vào thời Victoria, để phong thư đánh cắp ký ức của đám người Alfalia."
"Nó thấy rằng trong Vanity thời Victoria, có rất nhiều tồn tại giống hệt như mày. Mà giờ Ma Thần Lamer đã bị tao đày ải, nhưng mày vẫn ở lại thế gian, vậy mày tồn tại bằng cách nào?"
"Mày là áo khoác của nó? Hay là thể xác?"
"Hay chỉ là một thùng chứa do ai đó tạo ra?"
Đương nhiên, đồng hồ cổ không thể trả lời Đỗ Duy. Hắn chỉ đang nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Rất nhiều nghi vấn không có lời giải, đó là về Minette. Đỗ Duy luôn tin rằng Minette có mối liên hệ khó giải thích với đồng hồ cổ, bởi vì một trong những bàn tay bị đứt lìa của Minette xuất hiện cùng với đồng hồ cổ. Chỉ là bàn tay đó đã bị hắn đốt thành tro. Trong một chiếc đồng hồ cổ không chỉ có Ma Thần Lamer mà còn có một bàn tay bị chặt đứt của Minette.
Trong những năm qua, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đỗ Duy thở dài, hắn tháo đồng hồ xuống, chuẩn bị vất bỏ.
Đột nhiên hắn giật bắn cả người, hai tay nắm chặt đồng hồ cổ, bỗng cảm thấy sự giá lạnh thấu xương.
WTF?
Chỉ có một ý nghĩ nguy hiểm chợt lóe lên trong đầu của Đỗ Duy, hắn lập tức ném chiếc đồng hồ cổ đi.
- Rầm...
Chiếc đồng hồ cổ nặng nề rơi xuống đất, nhưng sau đó, tiếng lách cách quen thuộc lại vang lên.
Âm thanh lúc đầu rất nhỏ, sau đó lại to dần.
Ngoài ra, còn có những sợi tơ nhỏ màu đen, giống như nước chảy, từ từ chui ra khỏi đồng hồ.