Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 690 - Chương 691: Người Làm Vườn

Chương 691: Người làm vườn Chương 691: Người làm vườn

Những sợi tơ đen mịn kia giống như vật sống, khi chui ra khỏi đồng hồ cổ, chúng giống như cá mập ngửi thấy máu lan về phía Đỗ Duy.

"Tại sao lại như vậy?"

Đỗ Duy cau mày, vừa lui lại vừa đưa tay trái ra, năng lực mới của hắn rất kỳ quái. Ngoại trừ Ma Thần ra, thì có thể kết bạn với mọi thứ, bất kể bên kia có bắt tay hay không.

Chỉ cần hắn chạm vào họ, thì ai nấy đều vui vẻ. Tất nhiên, ngay khi buông tay, đối phương sẽ không giết không thôi. Đây là một năng lực rất cùi bắp, thậm chí còn khó sử dụng hơn cả Đánh Dấu, giống như người ta giẫm phải mìn, không nhấc chân thì thôi, nhấc chân thì tan xác.

Nhưng những sợi tơ đen kỳ quái này muốn giết hắn, không thể nào.

Rời khỏi thế giới do Ryan tạo ra, thực lực của hắn đã khôi phục từ lâu, so với Matthew hiện tại chắc không chênh lệch bao nhiêu. Khi sợi tơ đen dày bay tới trước mặt hắn. Đỗ Duy trực tiếp nắm lấy nó và phát động năng lực của tay trái.

Trong chốc lát, những sợi tơ đen đều dừng lại, rồi chúng run lên như một sợi dây cung bị kéo căng, rồi chúng đứng yên.

"WTF?"

Đỗ Duy cầm sợi tơ màu đen, nhưng không có xúc cảm gì, tay trái khác với tay phải, khi tiến vào ác linh hoá thì vẫn duy trì ý thức. Hắn chỉ cảm thấy mình đang nắm vào không khí. Sợi tơ đen nằm trong tay hắn, nhưng dường như không hề tồn tại.

Hắn từng tiếp xúc với những thứ này trước đây, có xe buýt, Pennywise và Mary Shaw, ác linh bù nhìn. Ngay cả lá bài cá cược của hắn cũng có những sợi tơ đen khi hắn chưa sở hữu nó.

Hiểu biết của hắn về sợi tơ đen rất phiến diện, hắn chỉ biết rằng vật này nếu động vào người thì có thể sản sinh biến hoá tâm lý. Ví dụ như cướp đoạt linh hồn, cướp đoạt vận may, thậm chí là điều khiển đối phương để biến đối phương thành một con rối.

Đỗ Duy cau mày, hắn cầm những sợi tơ đen này, bước đến bên đồng hồ cổ. Hắn chuẩn bị làm chuyện nguy hiểm hơn. Đặt những thứ quỷ này về lại chốn cũ.

Song dù kiểm tra một lượt đồng hồ cổ, vẫn không tìm thấy bất kỳ khe hở nào để nhét vào lại.

Chuyện này thiệt xấu hổ.

Đỗ Duy cầm sợi tơ đen, trong lúc này sợi tơ cũng uốn éo giống như nước chảy.

Ngoại trừ việc không tấn công hắn, không có gì khác biệt so với trước.

"Tôi đã có quá nhiều phiền phức rồi, tôi không muốn mỗi ngày đều phải mang theo thứ này."

Đỗ Duy lắc đầu, trầm giọng nói: "Freddy."

Giây tiếp theo, trong phòng khách trống trải, bóng dáng của Freddy dần hiện ra.

Trước đây, ác linh ác mộng, phong thư và Shadow này đã chống lại ngòi bút của Malphas cho Đỗ Duy, khiến tất cả đều bị tổn thương. Nên Freddy giờ rất mờ, chỉ có đường nét mơ hồ, ngay cả những móng vuốt mang tính biểu tượng cũng biến thành bàn tay bình thường.

Freddy vừa xuất hiện liền nhìn thấy Đỗ Duy đang nắm lấy những sợi tơ đen mịn, tay kia nghịch đồng hồ cổ như muốn xé nát đồng hồ cổ.

"Ma quỷ Master, ngài làm sao vậy?"

Freddy rất tò mò, ma quỷ chỉ gọi nó ra khi đang lừa hoặc chuẩn bị lừa người.

Lần này cũng vậy, Đỗ Duy quay đầu lại nhìn nó, lạnh lùng nói: "Kéo tao vào trong mộng, tao muốn giam thứ này lại."

Freddy bối rối hỏi: "A? Ngài không chuẩn bị đi bẫy người sao?"

Đỗ Duy nheo mắt: "Tao giống vậy sao?"

"Bảo mày làm thì cứ làm, bớt nói nhảm."

Thái độ của hắn rất lạnh lùng.

Freddy lập tức nhếch mép cười nói: "Dạ, ma quỷ Master."

...

Ở trong mộng, đây là một thế giới đen trắng rõ ràng, với vô số đường phân chia mọi thứ thành các hình vuông có kích thước bằng nhau. Trên mặt đất, trông giống như một hình vuông dài vô tận.

Freddy đưa Đỗ Duy vào trong mộng, ngay khi hắn xuất hiện, hắn ngồi trên một tấm bia đá khổng lồ với nhiều biểu tượng kỳ quái được khắc trên đó.

Đây là tấm bia lấy được từ con tàu ma, và là một trong 4 tấm bia.

3 tấm bia còn lại thì một tấm ở Vodun, một tấm thuộc gia tộc Wittbach, tấm còn lại thuộc Vanity. Tại quảng trường, Quỷ Khoá Puton bị dây xích xuyên qua cơ thể, cố định vững chắc trên mặt đất.

Nó vốn không thể nhúc nhích chút nào.

Sau khi Đỗ Duy xuất hiện, một tay cầm sợi tơ đen dày đặc và chiếc đồng hồ cổ trong tay, hắn lạnh lùng liếc nhìn Quỷ Khoá Puton.

Đối phương lập tức hét lên cầu xin: "Alfalia, Alfalia, trả tự do cho em, trả tự do cho em, em nguyện ý bán linh hồn cho anh, chỉ cần anh cho em tự do, em sẽ mãi là nô lệ của anh."

Cho đến bây giờ, Quỷ Khoá Puton vẫn không biết tên thật của Đỗ Duy không phải là Alfalia, người mà nó luôn ngầm nguyền rủa thực ra chính là thủ lĩnh của Vanity.

"Im lặng."

Đỗ Duy quát.

Freddy lập tức cười gằn, xuất hiện ở trước mặt Quỷ Khoá Puton, tát vào mặt Puton một cái: "Mày điên rồi hả, còn đòi tự do, tao còn không được tự do, mày còn đòi tự do?"

"Tao nói cho mày biết, chỉ có khi tự do ma quỷ Master khống chế mới là tự do thực sự. Tự do mà mày muốn không phải tự do, đó là tra tấn!"

"Cmn còn lắm miệng, tao cho mày sinh một lứa heo trong mộng, mày có tin hay không?"

Quỷ Khoá Puton kinh hãi hét: "Đại nhân Freddy, em biết sai rồi, em im đây ạ."

Hai ngày nay Freddy trong mộng đều hành hạ nó, bởi vì chỉ có tra tấn trong mộng mới có thể làm cho Freddy mau hồi phục. Đây cũng là lý do vì sao đến nay, phong thư vẫn im hơi lặng tiếng nhưng Freddy lại nhanh chóng hồi phục.

Đỗ Duy không còn chú ý đến Freddy và Quỷ Khoá Puton. Hắn ngồi trên tấm bia đá, ánh mắt hướng về những giấc mộng sâu hơn. Đó là một thế giới của vô số giấc mơ đan xen nhau. Từng tầng chồng lên nhau, trông giống như một matryoshka của Nga.

Nhưng trong giấc mộng đó, ẩn chứa một đóa hoa to lớn, rễ của nó cắm trong vô số giấc mộng, đó chính là Đoá Hoa Không Tàn Phai bị Đỗ Duy nhốt trong mộng. Tồn tại đáng sợ này đã từng dùng đầu của Minette làm chất dinh dưỡng, hình như nó có thể giết chết Ma Thần. Nhưng nó không nằm trong tầm kiểm soát của Đỗ Duy. Khi nó được tự do, Đỗ Duy là người đầu tiên bị nó giết chết.

Lần trước Đỗ Duy đã tốn rất nhiều công sức mới bẫy được nó trong mộng.

Fiờ ném chiếc đồng hồ cổ có sợi tơ đen cho nó, vừa hay để Đoá Hoa Không Tồn Phai tiêu hóa.

"Nếu đây là trồng hoa, vậy mình có lẽ là người làm vườn ác độc nhất?"

Đỗ Duy thở dài, ném chiếc đồng hồ cổ và sợi tơ đen mịn vào trong. Hắn còn điều khiển mộng thành thạo hơn cả Freddy. Không lo bị sợi tơ cắn trả chút nào.

Bình Luận (0)
Comment