Ngày hôm sau, tại Thành phố New York…
Sáng sớm khi tỉnh dậy, Đỗ Duy nhìn thấy bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, bầu trời xanh biếc vô tận, mặt trời ấm áp treo cao trên không trung, không chói mắt cũng không dịu dàng.
"Suýt nữa thì tôi quên mất. Đã lâu rồi tôi không nhìn lên bầu trời."
Ý của câu này có nghĩa là Đỗ Duy đã lâu không được sống một cuộc sống bình thường. Nhưng trước kia khi hắn nói câu này, thì giọng điệu của hắn đều rất mệt mỏi. Nhưng giờ ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng không còn nữa.
Hắn liếc nhìn xung quanh.
Phong thư đã rời đi, nó đang tìm kiếm Shadow giả ở New York.
Đỗ Duy thì không sao cả. Dù Phong thư có tìm được hay không cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Hắn chỉ cần như thợ săn bí mật đợi con mồi xuất hiện, sau đó bóp cò.
Chắc chắn Đỗ Duy cũng rất rõ “chính mình” giả kia cũng có lối suy nghĩ giống như mình. Chỉ là nó không thể biết mình còn hiểu rõ bản thân nó hơn cả nó.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Đỗ Duy bèn kìm nén những suy nghĩ này trong lòng.
Lúc đi đến phòng vệ sinh, hắn liếc nhìn phòng của Ryan. Đêm qua, Ryan, Tom và Cha Tony đã nghỉ ngơi tại nhà của họ.
Họ ngủ cùng một phòng, vì để thuận tiện giao lưu một số kỹ năng đặc biệt.
Bọn họ đang ngủ khò khò.
Tuy nhiên, ngoại trừ Ryan nằm trên giường, Tom và Cha Tony đang nằm dưới đất mà không có chăn, họ chỉ có thể run rẩy vì lạnh.
Đỗ Duy thấy điều này, hắn lắc đầu bỏ đi: "Kỹ xảo đặc biệt gì, tôi thấy ba người bọn họ chỉ đang mơ mộng."
Hắn chưa bao giờ tin vào kỹ xảo đặc biệt của Tom. Là một cựu bác sỹ pháp y, Đỗ Duy có một chút hiểu biết về chức năng của con người. Không ai có thể tồn tại lâu dài bằng kỹ xảo.
Chỉ có Cha Tony và Ryan sẽ tin vào điều đó.
Sau khi tắm rửa, Đỗ Duy xuống lầu, ngồi trong phòng khách.
Khoảng một giờ sau, đám người Tom cũng lần lượt tỉnh dậy.
"Chào anh, tôi cùng Ryan, và Cha Tony đang tìm công nhân xây dựng, anh có muốn cùng đi thay không? Tôi đãi!"
Tom đang ngáp dài, anh ta lười đánh răng rửa mặt.
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mấy người đi là được rồi, nói cho tôi biết anh cần bao nhiêu tiền, chỗ tôi có rất nhiều."
Tom nhún vai: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ rời trước."
"Chủ nhiệm, tạm biệt."
Ryan mỉm cười và vẫy tay chào.
Đỗ Duy bất lực nói: "Chú nhớ đừng tới khu đèn đỏ, lần này chúng ta chuẩn bị xây dựng lại bệnh viện tâm thần Hill, không có gì quan trọng hơn chuyện này."
Ryan hứa chắc chắn: "Chủ nhiệm đừng lo, em cùng Ryan làm việc thì anh cứ yên tâm."
Đỗ Duy ậm ừ nói: "Có người bắt nạt chú thì cứ nói cho anh biết."
Ryan gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng: "Hôm qua có người bắt nạt em, em đến quán bar uống rượu, có người đòi tôi tiền. Sau đó Tom đưa người đàn ông đó vào đồn cảnh sát bằng một cú điện thoại, nếu còn có kẻ không có mắt như vậy, đều tống vào tù hết."
Đỗ Duy hít một hơi. Cách hắn nhìn Tom đã thay đổi.
Tom vội vàng giải thích: "Đừng nghe Ryan nói bậy, tôi không bắt ai cả. Tôi có đủ bằng chứng để chứng minh người đó có thể là nghi phạm hình sự, tôi chỉ hành động theo lý trí.”
Đỗ Duy bất lực xua tay: "Tôi không muốn cùng các người tiếp tục đề tài này, đi nhanh đi."
Dù sao thì Tom cũng có rất nhiều ý nghĩ xấu xa, đây chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng Đỗ Duy cũng chả phải người tốt.
Cổ nhân nói, vật hợp theo loài, người phân theo bầy.
Những người hoặc là ác linh đi theo Đỗ Duy nếu kéo ra ngoài bắn bỏ, tuyệt đối sẽ không có khả năng bắn lầm người tốt.
3 người Tom thì đi ra ngoài, còn Đỗ Duy thì ở lại nhà.
Hắn gọi cho Alexis. Từ khi trở lại New York vào ngày hôm kia, hắn bận giải quyết đủ chuyện, không còn thời giờ để liên lạc với người yêu.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói ngọt ngào của Alexis vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Bác sỹ Đỗ Duy, anh còn nhớ gọi điện cho em cơ đấy, em thật bất ngờ."
Đỗ Duy xấu hổ, quả thật hắn hiếm khi liên lạc với Alexis. Vì vậy, hắn mở miệng nói: "Em yêu, xin hãy nghe anh giải thích."
Alexis cười nhạo: "Giải thích? Còn gì để giải thích sao?"
Đỗ Duy xấu hổ nói: "Em biết không, hôm qua anh vừa về đến New York. anh định sắp xếp xong cho Ryan sẽ gọi cho em, nhưng ai ngờ Ryan lại xảy ra chuyện."
Alexis ngạc nhiên nói: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Đỗ Duy từng kể với Alexis về mối quan hệ giữa Ryan với hắn. Yêu ai yêu cả đường đi, cho nên Alexis cũng rất có đồng cảm với bệnh nhân tâm thần Ryan.
Đỗ Duy thở dài, bất lực nói: "Ryan đi ra ngoài chơi bị người ta đánh, cả tối hôm qua anh đều xử lý chuyện này."
Alexis lo lắng nói: ''Cậy ấy có bị thương nặng lắm không?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Không nghiêm trọng, em biết mà, anh là bác sỹ, có anh ở đây thì cậu ấy sẽ ổn cả thôi.''
Alexis khó hiểu: "Anh không phải bác sỹ tâm lý sao?"
Đỗ Duy tự tin đáp: "Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến hiểu biết của anh về y thuật, anh từng nối xương cho người khác đấy."
Alexis bèn ,hỏi: "Được, vậy em tha thứ cho anh, nhưng còn chuyện Ryan bị người khác đánh thì sao? Anh đã xử lý kẻ đánh Ryan chưa?"
Đỗ Duy giả bộ không vui nói: "Anh đã nhờ Tom tống người đàn ông đó vào tù. Ít nhất phải giam gã vài tháng, rồi mới thả gã ra ngoài."
Alexis hài lòng gật đầu: "Thế còn tạm được, mà anh yêu nè, tối qua anh gửi cho cho ba vậy? Đêm qua ba đã đưa người ra sau ngọn núi của gia tộc, còn nói muốn giúp anh giải mã một số thông tin."
Đỗ Duy xấu hổ nói: "Ồ, không có gì đâu, anh có một bản đồ kho báu và nhờ ba giải mã, ba có rất nhiều chuyên gia giải mã mà."
"Wow, vậy em sẽe giúp anh hối thúc."
"Ừm ……"
...
Một giờ sau, tại gia tộc Wittbach.
Alexis cúp máy, nàng hừ lạnh khó chịu.
Kế đó, một người phụ nữ khoảng bốn mươi đứng ở bên cạnh, lúng túng nói: “Thưa đại tiểu thư Alexis, chúng tôi đã điều tra được, hôm qua ông Ryan, Tom và Cha Tony đã đến khu đèn đỏ, sau đó đã nảy sinh tranh chấp, hơn nữa thật sự là một người đã bị tống vào tù."
Alexis không vui nói: "Suýt chút nữa tôi đã tin vào lời nói dối của anh ấy. May mà anh ấy không đi đến khu đèn đỏ, nếu không tôi sẽ điên lên mất.”
Người phụ nữ nói: "Thưa đại tiểu thư, ý của cô là..."
Alexis nói: "Đừng quan tâm đến anh ấy, anh ấy là người đàn ông của tôi. Nếu anh ấy đã không muốn nói quá nhiều thì ắt phải có lý do của anh ấy, dù sao đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
"Nhân tiện, có tin tức gì về thanh kiếm mà tôi muốn không?"
Người phụ nữ nói: "Đã có tin tức ạ, nhưng thanh kiếm hiện đang ở trong một viện bảo tàng ở Anh, chúng tôi còn đang đàm phán."
Alexis thở dài: "Thôi bỏ đi, tôi sẽ tự mình tới đó."
Cái gọi là thanh kiếm đương nhiên là thanh kiếm của Minette.
Rõ ràng là Alexis cũng đang làm gì đó mà Đỗ Duy không biết. Dường như có liên quan đến Minette.