Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 707 - Chương 708: Vĩnh Viễn Không Thỏa Hiệp

Chương 708: Vĩnh viễn không thỏa hiệp Chương 708: Vĩnh viễn không thỏa hiệp

Vào lúc này, Đỗ Duy không biết đã bị bạn gái nhìn thấu.

Hắn thậm chí còn có chút đắc chí.

"Phụ nữ rất dễ đối phó."

Đỗ Duy cảm thá.

Trước đây hắn không muốn yêu, ngoài lý do tính cách, hắn còn cảm thấy phụ nữ quá phiền phức, không ngừng lải nhải, đòi hỏi, không tốt chút nào.

Nhưng kể từ khi gặp Alexis, quan điểm của Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.

Ôi… đàn bà.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên di động của Đỗ Duy vang lên. Hắn cau mày rồi cầm di động lên nghe.

Người gọi liên lạc là Kane. Kane là một trong những Hunter của giáo hội, rất tôn trọng Đỗ Duy. Thường thì ông ta chỉ gọi khi có những việc rất quan trọng.

Hắn lập tức phím trả lời. Giọng nói mệt mỏi của Kane qua điện thoại.

"Chào buổi sáng, ngài Đỗ Duy, bên Vanity đã xảy ra chuyện lớn."

Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Duy lập tức chớp sáng, hỏi: "Tình hình ra sao?"

Kane trả lời: "Đó tin tức từ Đức ngài Phelan, ngài ấy báo Alfalia đã lấy được tấm bia đá ở Vodun, giờ lão đang chuẩn bị nghi thức để khoác giáp thành thần, hơn nữa phương pháp khoác giáp thành thần còn tốt hơn cách mà ngài từng sử dụng."

Đỗ Duy nhướng mày, Alfalia đã cắn câu.

Chuyện này nhanh hơn hắn tưởng, cứ nghĩ sẽ kéo dài một thời gian, nhưng không ngờ sau khi lấy được tấm bia thì lão lại tin tưởng nó nhanh như vậy.

Hắn không biết nếu không phải do Mercer đoán mò, có lẽ Alfalia đã không tin nhanh như vậy. Chuyện này tính ra phải cảm ơn Mercer.

"Tôi đã biết, vậy có moi được thời gian Giáo phái Vanity thực hiện nghi thức chưa?"

"Vẫn chưa, Alfalia quá cảnh giác, lão cáo già chưa nói với ai thời gian cụ thể, chỉ nói là vào tháng sau. Nhưng Đức ngài Phelan suy luận rằng mốc thời gian này không đáng tin cậy."

Đỗ Duy thở dài: "Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ lập tức lên đường, ngài Phelan còn nói gì nưaz không?"

Kane suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đức ngài Phelan nói rằng có một thông điệp trên tấm bia đá được Alfalia giải thích. Nó có nghĩa là không phải con người không có nghĩa là đánh mất bản thân, đó chính là khoác giáp thành thần."

Đỗ Duy lập tức bị sốc.

Cái gì…

Tại sao lại là câu này.

Không còn là con người không có nghĩa là đánh mất chính mình. Đây chẳng phải là điều tôi từng tự nói với bản thân khi tôi bị ăn mòn sâu sắc bởi những tai họa ngầm của ác linh hóa sao?

Tại sao trên bia đá lại có câu này?

Qua điện thoại, Kane nghi ngờ hỏi: "Tín hiệu không tốt sao ngài Đỗ Duy, tôi không nghe thấy giọng nói của ngài."

Đỗ Duy đăm chiêu nói: "Không sao, tôi vừa nghĩ tới một chuyện."

Kane lớn tiếng nói: "Thì ra là vậy, à đúng rồi, khi nào thì ngài Đỗ Duy sẽ trở lại giáo hội? 2, quan tài hiện đang được niêm phong dưới tầng hầm, nhưng điều kỳ lạ là hai ngày qua, tôi luôn nghe thấy tiếng gõ bình bình từ trong quan tài vẫn đóng kín. Cứ như có ai đó bị nhốt bên trong."

Đỗ Duy cau mày nói: "Trong vòng hai ngày tôi sẽ trở về, cứ để tôi về rồi bàn sau."

"Dạ."

...

Sau khi cúp máy, Đỗ Duy ra khỏi nhà, châm một điếu thuốc rồi vừa đi dạo bên ngoài vừa rít thuốc.

Hắn đang rất đau đầu, đau đầu vì dòng chữ đó không nên xuất hiện trên bia đá, hắn cứ tưởng đó là thông tin quan trọng nào đó chơ, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là một dòng chữ vô nghĩa, hơn nữa hắn còn biết điều đó.

Điều đó có nghĩa là nhiều thông tin mà Đỗ Duy biết thực ra là không chính xác.

Công tước ở thời đại Victoria không phải là một phần quá khứ mà hắn và ác linh Đỗ Duy phủ nhận là có thể xóa bỏ.

Quá khứ mà hắn hoặc nó từng trải có khả năng còn xa hơn điều hắn đã suy đoán. Vì tấm bia ra đời từ rất lâu trước đây.

"Nhưng chắc chắn không phải là quá khứ có trước rồi mới có tương lai, mà là tương lai có trước, quá khứ đến sau."

"Một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể đi về quá khứ bằng một cách nào đó, nhưng tôi đó sẽ không bao giờ là tôi trong quá khứ vì cách nào đó nên đã đến hiện tại."

Đây là định vị cơ bản của bản thân.

Đỗ Duy chắc chắn không phải kiếp sau của bất kỳ ai. Chỉ có thể nói ai đó kia có thể là hắn.

"Nếu đúng như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, vì mục đích gì mà tôi du hành về quá khứ xa hơn, và lưu lại dòng chữ này trên bia đá?"

"Tôi đang muốn truyền đạt điều gì? Hay muốn cảnh cáo bản thân ở thời đại này?"

Đỗ Duy hỏi chính mình. Hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Đột nhiên có một ý tưởng cực kỳ hoang đường chợt lóe lên trong đầu hắn. Có thể nào đó là sự thỏa hiệp của chính mình với tình thế nan giải?

"Không thể, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thỏa hiệp."

Đỗ Duy vẩy vẩy tàn thuốc, giọng điệu rất kiên định. Hắn nhìn về phía trước, nhìn thấy xe cộ trên đường, cả dòng người đi bộ hối hả, đồng thời còn nhìn thấy một biển báo.

Trên biển báo có một mũi tên hướng ra phía xa.

...

Vào thời điểm này, tại một phòng bao trong một quán bar ở Bắc Brook.

Quán bar vào sáng sớm rất lộn xộn.

Những kẻ vừa ăn chơi nhảy nhót suốt đêm đã rời đi hết, chỉ còn lại một đống bầy nhầy, nhếch nhác, hai ba cô gái xỉn nặng đang cuộn mình trong góc phòng ngủ ngáy o o.

Mấy cô em nhuộm tóc lòe loẹt, đủ máu, ăn mặc rất mát mẻ. Chỗ nào cần hở thì tất nhiên phải hở, còn chỗ nào không nên hở thì cũng hở luôn chớ.

Lalisa là sinh viên của một trường cao đẳng cộng đồng. Nhưng các trường cao đẳng cộng đồng phương Tây về cơ bản chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp, hoặc đến siêu thị để làm việc hoặc học một chuyên ngành nào đó để có cuộc sống tốt hơn.

Cô nàng rất bất mãn về điều này. Muốn thay đổi nhưng lại lười học tập. Dù sao, cuộc sống của những người trạc tuổi như cô đều giống vậy. Đó là lối sống về đêm, uống rượu, đánh nhau, hút cần sa, rồi chịch xã giao bất chấp.

Thức dậy từ góc quán bar, Lalisa lắc lắc cái đầu đau nhức, lảo đảo bước vào WC trong quán bar.

Mở vòi nước, đưa tay hứng một vốc nước lạnh, cái lạnh khiến cô nàng tỉnh táo hơn. Sau đó cô rửa mặt.

Oh my god...

Lalisa nhắm mắt lại cứ như đang hưởng thụ, như thể cảm giác khó chịu do uống nhiều rượu có thể bị cuốn hết sạch.

"Trường học chết tiệt."

Cô văng tục, định mở mắt ra để lau mặt bằng khăn giấy, nhưng vừa mở mắt thì đột ngột thốt lên.

"Fuk!"

Bởi đúng lúc này, dường như cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông trong gương. Gã này rất gầy, cái bóng thì kéo rất dài, đồng thời còn có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn cô chằm chằm.

"Đó là thứ gì?"

Lalisa ngạc nhiên, rồi cẩn thânh lau sạch gương, nhưng lại thấy không có gì cả.

"Mình nhìn lầm sao?"

Bỗng dưng cô cảm thấy lạnh run toàn thân. Đây là phản ứng theo bản năng.

"Kệ mẹ đi, mình phait trở lại trường học, chiều còn có lớp."

Với suy nghĩ này, Lalisa vội vàng rời khỏi quán bar.

Song trên cửa sổ kính ở lối vào của quán bar, một bóng đen bỗng lóe lên. Dường như có thứ gì đó đang bám theo sau Lalisa.

Bình Luận (0)
Comment