Vẫn là quán bar đó.
Vài phút sau khi Lalisa rời đi, bỗng một cơn gió thổi qua, cuốn một trang giấy bị vất thùng rác.
Khi nhìn kỹ hơn, thì đó là phong thư.
Lúc này, Phong thư vô cùng đắc ý.
[Phong thư tôi thật xứng là chó săn trung thành của Master, trí tuệ của tôi chắc đã đạt được 1/10 trí tuệ của Master, Shadow chết tiệt nào xứng ngang hàng với phong thư tôi?]
[Hừm, phong thư tôi đã tìm ra Shadow giả rồi, chờ đó, chỉ cần mày dám xuất hiện, tao nhất định sẽ giết mày.]
Đúng.
Phong thư đã tìm thấy tung tích của Shadow giả. Ngoài ra, nó còn diễn cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.
Mục tiêu hiện tại của Shadow giả là cô gái tên Lalisa.
[Master chưa bao giờ nghĩ rằng phong thư tôi có thể tìm thấy Shadow giả. Xin Master nhẫn nại, tâm phúc đắc lực nhất của ngài, hôm nay tôi sẽ để ngài nhìn phong thư tôi với con mắt khác xưa.]
Một cơn gió thổi qua, Phong thư bay lên, bay về phía Lalisa đã rời đi.
Nhưng ngay sau khi nó biến mất không lâu, tại vị trí nó vừa rời đi, trên cửa sổ kính ở lối vào của quán bar.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, khúc xạ vào cửa sổ thủy tinh, lại phản chiếu bóng lưng của một người đàn ông.
Người đàn ông quay lại, khuôn mặt lộ ra đúng là của Đỗ Duy. Ánh mắt lãnh đạm, khí chất hắc ám.
Chính là Hắc Đỗ Duy.
Mà bên cạnh hình ảnh phản chiếu của nó, một Shadow khác đứng bên cạnh nó, dường như không hề rời xa.
Sau đó,n chỉ vào phong thư vừa biến mất. Shadow lập tức biến mất.
Ngay sau đó, bóng dáng của Hắc Đỗ Duy cũng méo mó rồi biến mất. Rõ ràng mục đích của nó không phải là con người, mà là phong thư. Hơn nữa sức mạnh mà nó thể hiện lần này cũng rất kỳ lạ.
Hóa ra nó được hiển thị trong gương, dường như có hơi tương tự với sức mạnh của ác linh Đỗ Duy.
...
Ở Châu Âu xa xôi.
Matthew đã chịu đói một ngày một đêm. Giờ lão cực kỳ bẩn thỉu, không có một chút phong độ của người lãnh đạo Twilight.
"Lũ tài phiệt chết tiệt đó lại dám bảo ta tham gia cùng họ. Còn nói sẽ cho ta thời gian để suy nghĩ."
"Thật là nực cười."
Matthew bước xuống phố, lẩm bẩm một mình.
Nếu không phải lão không muốn làm lớn chuyện rồi để cho giáo hội biết tin tức, thì với tính cách của lão, lão đã sớm thảm sát vô số người.
"Thân thể kia của ta không biết đang ở nơi nào. Ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Nhưng dường như bị lực lượng nào đó ngăn chặn, khiến ta không thể liên lạc được với hắn."
"Chết tiệt chết tiệt..."
Matthew tức giận.
Nhưng sức lực của lão hiện đang suy giảm nghiêm trọng.
"Thật không ngờ, Matthew ta cũng có ngày hôm nay."
"Bà xã, con gái của ta, ta phải làm sao mới có thể sở hữu sức mạnh hồi sinh cho hai người."
Giọng của Matthew rất bi thương. Lý do lão phản bội giáo hội là vì tai hoạ ngầm của ác linh hoá, lão đã hoàn toàn mất kiểm soát, nên đã tự tay giết chết vợ và con gái của mình.
Kể từ đó, Matthew phản bội giáo hội, dẫn theo các thợ săn lập ra Twilight. Ý định ban đầu của lão chưa bao giờ thay đổi.
Thay đổi hiện trạng, thay đổi số phận chết tiệt của mình.
Vào thời điểm này, đột ngột…
Sắc mặt của Matthew hơi thay đổi, lão đưa tay lấy ra quyển sổ da đen nặng từ trong túi quần.
"Điều này..."
Quyển sổ da đen toát lên khí tức quỷ dị. Nó tự động lật đến trang cuối cùng. Thông tin trên trang đó ban đầu được viết trước khi công tước chào đời.
Nhưng bây giờ, trang này cũng đã được lật qua.
Trên trang cuối cùng mới, dòng chữ sau đây đã xuất hiện.
[Quyền lực không bao giờ đúng hay sai, vì vậy thiện và ác không thể phân định. Thất bại của ta là bởi vì vòng lặp vô hạn, khiến ta mất đi quá nhiều sức mạnh, trong vòng lặp, Ma Thần chiếm đoạt cơ thể của ta, ta lại mê mang, giãy dụa hết lần này tới lần khác...]
[Nỗi đau của ta, không ai biết.]
[Hiện tại, ta viết câu này trên quyển sổ da đen này, ta biết một ngày nào đó trong tương lai nhất định phải giết chết tồn tại chiếm đoạt tên thật của ta, lúc đó ta sẽ trở về thời đại của mình.]
[Mọi thất vọng, mọi hối tiếc, sẽ mở ra một cái kết viên mãn.]
[Nhưng ta biết rằng tên của ta sẽ bị lãng quên, những việc làm của ta sẽ bị xóa mờ bởi thời gian, không ai còn nhớ ta là ai, có lẽ chỉ một vài câu nói của lịch sử sẽ cho mọi người biết rằng trong quá khứ xa xôi, có một công tước...]
Được viết vào năm 1542, mưa lớn, ngày thất bại.
Ngay khi Matthew nhìn thấy những đoạn văn này. Sự nghi ngờ lập tức lóe lên trong mắt lão.
"Chuyện này diễn ra như thế nào?"
"Trang trước rõ ràng được viết trước khi sinh ra của Công tước, giọng điệu đó rõ ràng là tồn tại lâu hơn, không phải Công tước mà ta biết."
"Nhưng trang cuối cùng mới xuất hiện lại là loại thông tin này."
"Chẳng lẽ là ta hiểu lầm?"
"Công tước thật sự đã gặp phải rắc rối trong quá khứ, hắn thất bại? Thi thể của hắn bị lấy đi?"
"Nếu đã như vậy, người đàn ông tên Đỗ Duy kia là sao?"
"Hắn không phải Công tước?"
Matthew nắm chặt tay. Lão có phần nghi ngờ sự thật của vấn đề. Dù gì hắn cũng chưa từng gặp Đỗ Duy, cũng không biết Công tước có đúng là vị mà lão nghĩ hay không.
Lỡ quyển sổ này nói thật. Vị Đỗ Duy kia thật ra là chuyển thế của Ma Thần, chiếm lấy thân thể lẽ ra thuộc về Công tước.
"Hắn dường như đang ở New York. Ta phải đi, ít nhất phải âm thầm tiếp xúc, xác định thân phận của hắn."
"Nếu hắn thực sự không phải là công tước, thì có lẽ ta có thể làm gì đó."
Matthew đã nói như vậy. Lão đã quyết chủ ý, nhưng muốn đến New York cũng khó. Phải biết chiếc smartphone có giá trị duy nhất trên người lão cũng không dám mở vì sợ những cuộc gọi điên cuồng của lũ đòi nợ thuê.
Sau khi mở, sẽ bị thúc giục trả nợ.
"Giờ ta không còn một xu dính túi."
"Chẳng lẽ phải đi cướp?"
"Thật là đáng xấu hổ."
Matthew ngồi xổm xuống lề đường với vẻ mặt ủ rũ, lão không ngờ có ngày mình lại lo lắng về tiền bạc.
Đột nhiên.
- Đinh…
Có một âm thanh giòn giã của đồng xu rơi xuống đất.
Một người đi đường đi ngang qua, vất xuống một đồng xu và thở dài: “Già rồi còn đi ăn xin thật đáng thương.”
Có phương Tây cũng có ăn xin, nhưng họ quen gọi mình là người vô gia cư hơn. Ăn xin cũng là một nghệ thuật, đó chính là kỹ năng không cần làm mà vẫn có ăn.
Rõ ràng, Matthew đã bị đối xử như một kẻ ăn xin.
"Fuk! Ta không phải là người ăn xin."
Matthew không khỏi rủa thầm trong lòng, lập tức cầm đồng xu lên. Lão nhìn đồng xu.
Nhưng lão đã xa rời thời cuộc quá lâu, lão không biết đồng xu có giá trị bao nhiêu, một xu? Hay 1 đô?
...
Vào lúc này ở New York.
Phong thư đã đến trường cao đẳng cộng đồng ở Bắc Brook. Nó trốn trong bóng tối và theo dõi cô gái tên Lalisa.
Đây là một ký túc xá.
Ngay sau khi Lalisa quay về, cô ấy nằm trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Khi một người bạn cùng phòng của cô ấy nhìn thấy điều này, bèn nói: "Hey Lalisa, cậu lại say xỉn ở quán bar sao? Bài đăng tớ chia sẻ với cậu ngày hôm qua đó, cậu còn mở được không? Máy tính của tpws không biết bị gì nữa, tớ không thể mở trang web nữa."
"Những bức ảnh trong bài đăng đó thật đáng sợ, tớ muốn cho bạn trai của mình xem."