Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 710 - Chương 711: Lần Đầu Chạm Trán Hắc Đỗ Duy

Chương 711: Lần đầu chạm trán Hắc Đỗ Duy Chương 711: Lần đầu chạm trán Hắc Đỗ Duy

Ánh nắng xuyên qua những đám mây tán loạn, rọi xuống phố.

Đỗ Duy hai tay đút túi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước. Lúc này hắn chỉ cách trường cao đẳng cộng đồng Bắc Brook chưa tới 1 km.

"Xem ra, phong thư đã trúng chiêu. Chuyện này diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ."

Đỗ Duy cau mày, hắn và Phong thư từ trước đến nay đều là liên hệ một chiều. Hắn lệnh phong thư tìm Shadow giả, bởi nếu tìm được, hắn cũng có thể biết được thực lực hiện tại của đối phương. Nếu không thể tìm thấy nó, cũng không sao. Dù là trường hợp nào thì hắn vẫn có thể dễ dàng đối phó. Nhưng không ngờ rằng phong thư không chỉ tìm được Shadow giả mà còn mắc bẫy.

"Còn may nó chưa chết."

Đỗ Duy lắc đầu và đi về phía đó. Giờ hắn đã biết mục đích của chính mìnhkia, hay nói đúng hơn là Hắc Đỗ Duy. Dường như y muốn có phong thư.

Nó đã xuất hiện từ cách đây rất lâu, hơn nữa thủ đoạn cũng không thua kém mình là bao. Nhưng chênh lệch sức mạnh lại hoàn toàn không thể xóa bỏ.

"Vậy tại sao nó lại xuất hiện vào cuối thời đại Victoria trước tôi, ở trong tòa tháp cao đó."

Đỗ Duy rất tò mò.

Vào thời điểm này, một chiếc phong thư ố vàng bị gió thổi bay về phía Đỗ Duy.

[Master, Master, em suýt nữa chết rồi, Shadow giả thật sự rất kinh khủng, phong thư em đường đường là chó săn trung thành nhất của ngài, lại không thể đánh bại nó.]

[Nếu không nhờ khả năng hồi sinh vô hạn của mình, em e rằng mình đã mất mạng.]

【Master, em đã làm ngài thất vọng.]

Đỗ Duy cầm lấy "phong thư", nheo mắt: "Nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra."

Phong thư vội kể khổ: [Master, ngài không biết đau, hôm nay phong thư lần theo dấu vết của Shadow giả, kết quả phát hiện Shadow giả đang giết người. Sau đó em bèn bám theo, cuối cùng cũng theo đến ký túc xá của cao đẳng cộng đồng phía trước.]

[Sau đó, phong thư phát hiện ra rằng những người đó đã chết, còn Shadow giả đang đợi em bên trong, chúng gần như giết chết em, may mà em mạng lớn.]

Đỗ Duy cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Xem ra mục tiêu của y chính là mày, nhưng thật kỳ lạ, tại sao y lại coi mày là mục tiêu? Nó muốn gì ở mày? Hay đây là chiến thư mà nó hạ cho tao?"

[Master, phong thư đâu có gì! Hàng giả chắc chắn đang cố gây sự cho ngài, fuk! Chơi chết nó đi!]

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Hiện tại không nên vội vàng, để tao nghĩ cách đối phó nó."

【Cái gì? Master, ngài có kế hoạch?]

[Quả nhiên chính là ngài, mới mấy phút đã có thể nghĩ ra cách để hại người, Địa ngục trống rỗng, bởi Master đã ở nhân gian.]

Đỗ Duy bực bội quát: "Câm miệng, tao tự có tính toán."

Phong thư ngoan ngoãn ngậm miệng. Đỗ Duy nhét nó vào túi. Sau đó hắn nhìn vào trường cao đẳng cộng đồng thấp thoáng phía trước, quay người rời đi. Cứ như hắn chỉ vừa đi ngang qua.

...

Vào lúc này một nơi khác, trong không gian tối tăm nào đó. Bóng tối là tông chính ở đây.

Nhưng mọi thứ ở đây lại ngược lại. Đó là thế giới trong gương.

Một phong thư rách nát dần dần phục hồi như ban đầu.

Tại đây, vô số sợi tơ đen dày đặc dệt thành ngai vàng. Trên ngai vàng đó, Hắc Đỗ Duy mặc một chiếc áo khoác hào hoa đang ngồi, tay trái chống cằm, tay phải cầm một chiếc mặt nạ trắng toát.

Có một Shadow đang đứng sau lưng y. Lần lượt đằng sau còn có Freddie, Pennywise, và cả Quỷ Khoá Puton. Những chó săn của Đỗ Duy này đều đang đợi lệnh.

"Mày tỉnh rồi."

Giọng điệu của Hắc Đỗ Duy vô cùng vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phong thư.

[A... Master vĩ đại, ngài hiểu rất rõ phong thư, ngài nói đúng, phong thư đã tỉnh lại.]

"Master? Ha ha..."

Hắc Đỗ Duy cười chế nhạo, nghiêng đầu nói: ''Trò mèo của mày có thể hữu dụng với hắn, nhưng với tao vô dung. Mày nên biết tao là ai, và cũng nên biết tại sao tao lại tốn nhiều thời gian và công sức như vậy để bắt mày đến đây."

[Ủa, ngài nói gì vậy, Master là Đỗ Duy, không phải ngài cũng là Đỗ Duy sao, đâu có gì khác nhau, đều là Master, kêu cũng đúng mà.]

[Về lý do tại sao ngài lại bắt phong thư tới đây, phong thư không cần biết,phong thư chỉ cần biết ngài muốn hặp phong thư, vậy là đủ.]

[Nhưng thưa Master, ngài không cần dọc lòng như vậy, chỉ cần ngàii nói một tiếng, phong thư sẽ xuất hiện ngay lập tức. Nếu ngài không tin, tại sao ngài không thả phong thư ra, rồi thử kêu lại xem?]

Hắc Đỗ Duy lạnh lùng nhìn nó: "Mày cho rằng mày hài hước lắm sao?"

[Master, ngài nói gì vậy, so với ngài thì em nào có hài hước chút nào.]

- Bùm…

Phong thư nổ tung thành từng mảnh.

Hắc Đỗ Duy lạnh lùng và tàn nhẫn nói: "Mày không có lựa chọn nào khác, đầu hàng tao hoặc là chết."

Phong thư lại tái sinh. Nó run lẩy bẩy.

[Đầu hàng, phong thư xin hàng, tôi hoàn toàn đầu hàng, nhưng thưa Master, ngài có thể tạo ra Shadow thì chắc chắn cũng có thể tạo ra phong thư, mắc mớ gì ngài lại bắt giữ em?]

[Phong thư đâu có tác dụng gì cho ngài!]

Hắc Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày thật sự rất vô dụng, trong trí nhớ của tao thì mày chính là rác rưởi nhất, ngay cả Pennywise cũng không bằng, năng lực hồi tưởng là phế thải. Mày làm thuộc hạ của hắn, ngoại trừ trung thành, hoàn toàn không làm được gì khác. Nhưng mày lại rất có ích với tao, sau khi Lamer bị đày ải, mối liên hệ giữa tao và hắn hoàn toàn bị cắt đứt. Tao không biết trải nghiệm cũng như quyết định sau này của hắn. Còn mày chính là người ghi chép trung thành nhất của hắn."

Sau khi nghe những lời nói của Hắc Đỗ Duy, Phong thư chợt nhận ra.

[M, kiếp, còn tưởng mày ngu mà lì đến cỡ nào, hóa ra mày không biết làm gì sau kh icắt đứt với Master, mày lại còn chế giễu phong thư tao là rác rưởi, mày mới chính là rác rưởi. Master vĩ đại hả, mày chỉ là một thằng giả mạo tâm thần.]

[Mày khôn hồn thì mau thả tao ra, nếu không mấy phút nữa Master sẽ chơi chết mài.]

Hắc Đỗ Duy thở dài, y đeo mặt nạ lên, và nói với giọng điệu cay độc: "Hèn gì hắn lại thấy mày quá phiền phức, cái miệng của mày thật sự quá tiện."

Phong thư hét lên: "Thằng chó mày bớt lưu manh giả danh trí thức đi, còn dám li gián tao và Master, mày có bản lĩnh thì giết tao đi!''

Nó có năng lực vô hạn hồi sinh. Hơn nữa, giờ nó hoàn toàn ràng buộc với Đỗ Duy, chỉ cần Đỗ Duy chưa chết thì không ai có thể giết được nó.

Nó có cái éo gì phải sợ!

Sau khi Hắc Đỗ Duy đeo mặt nạ, tính khí của y thay đổi đáng kể. Dường như mang theo khí chất của ác linh Đỗ Duy.

Sau đó, giọng nói của nó vô cùng lạnh lùng: "Phong thư, ai đã cho mày cái gan dám làm trái ý của tao?"

Cảm giác áp bức và nỗi sợ khủng khiếp trực tiếp ép phong thư xuống đất. Bóng tối cũng đang cuộn trào, vô số tơ đen dày đặc từ trong đó hiện ra, hệt như một con rắn độc, khiến người ta rùng mình.

Phong thư vẫn kêu gào ầm ĩ. Nó không hề sợ hãi. Dù sao thì nó cũng không thể chết được.

Nhưng đúng lúc này, trong ý thức của nó đột nhiên xuất hiện một giọng nói bình tĩnh: "Đồng ý với y."

Bình Luận (0)
Comment