Hắc Đỗ Duy nhìn phong thư. Nó đã được bảo vệ rất cẩn thận.
Theo ký ức của bản thể, phong thư này gì cũng không làm được, nhưng phản bội thì đứng đầu. Ngoại trừ liếm chó, thì không có năng lực gì khác.
Nói cách khác Hắc Đỗ Duy cũng không mong phong thư thực sự đầu hàng nó, giúp nó đạt được một số mục đích. Chỉ cần nó chịu bán thông tin của bản thể là đủ rồi.
Suy nghĩ về điều này, Hắc Đỗ Duy nói: "Rất tốt, việc đầu hàng của mày là một quyết định thông minh, ở chỗ tao, mày có thể đóng một vai trò lớn hơn, tao sẽ trọng dụng mày. Ở chỗ bản thể của tao, mày không có cơ hội ra mặt, hắn luôn lợi dụng mày, chỉ coi mày như một con tốt."
Phong thư tỏ vẻ khiếp sợ.
Nó giả bộ rất tài, thật ra cũng không cam lòng đầu hàng, ngoài miệng chịu thua, nhưng lời nói của Hắc Đỗ Duy, lại khiến nó kinh ngạc.
[Cái... ý của ngài là sao Master, phong thư không hiểu. Sao Master cũ có thể lợi dụng em như một con tốt? Ngài ấy thường nói với em rằng ngài ấy tin tưởng em nhất.]
Hắc Đỗ Duy cười khẩy, ngoắc tay, phong thư bèn tự động trôi về phía nó, rồi đứng yên trước ngai vàng.
"Ở một khía cạnh nào đó, tao là bản sao của hắn, Lamer đã tạo ra tao. Trước khi Lamer biến mất, tao có tất cả ký ức của hắn, tính cách, ý thức và cách suy nghĩ đều giống hệt hắn."
"Tao hoàn hảo hơn hắn. Muốn nghe Master cũ của mày nghĩ gì về mày không?"
Phong thư run lên, cứ như đang giãy giụa.
Nó không lập tức truy vấn. Thay vào đó, ngập ngừng hỏi một cách miễn cưỡng: [Ngài ấy nghĩ gì về em?]
"Ha ha..."
Tiếng cười mỉa mai của Hắc Đỗ Duy rất chói tai, y cởi bỏ mặt nạ, chậm rãi nói: "Trong lòng hắn luôn chỉ tin tưởng Shadow. Ngoài ra, không có cái gọi là tín nhiệm bất kỳ thuộc hạ nào của hắn."
"Sức mạnh khiến người ta mê man, phản bội luôn là tông chính."
"hắn chỉ tin vào những sự thật có thể kiểm soát được, con mày chính là nhân tố không thể kiểm soát được, trong khi Shadow hoàn toàn có thể kiểm soát được."
Phong thư giãy dụa: [Không thể nào, em rõ ràng không kém gì Shadow, Shadow còn không biết nói, chỉ là một tên ngốc.]
Hắc Đỗ Duy chế nhạo: "Bởi vậy hắn mới tin tưởng Shadow, không biết nói, lại không có chỉ số thông minh, là công cụ làm theo mệnh lệnh, đáng tin hơn mày nhiều."
【Ngài đang nói dối em, chắc chắn ngài đang nói dối em.]
Phong thư không nghe.
Nhưng trong lòng lại khinh thường nghĩ: Mày cho rằng tao không biết sao? Nhưng thế thì đã sao, được làm một con chó săn ở bên cạnh Master, mày không thể tưởng tượng được tao hạnh phúc thế nào đâu.
Hắc Đỗ Duy quả thật không ngờ, bởi vì Đỗ Duy cũng không ngờ mạch não của Phong thư lại kỳ quái như vậy.
Đúng là chó săn trời sinh, giác ngộ này là duy nhất.
Hắc Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tại sao tao phải lừa mày? Sở dĩ tao bỏ nhiều công sức để bắt được mày chỉ vì tao đã thoả thuận với hắn."
【Thoả thuận? 2 Ngài chưa từng tiếp xúc, tại sao lại thoả thuận được?]
Hắc Đỗ Duy thản nhiên trả lời: "Tao sẽ luôn hiểu rõ bản thân mình nhất, khi tao thả Shadow ra xuất hiện trước mặt Tom, hắn đã biết tao đang nghĩ gì."
"Khi tao thả Shadow, hắn biết mục đích của tao, bèn phái mày ra, hắn cũng phải biết phong thư bên ngoài là giả, chính là tao đặt ở bên cạnh hắn."
"Nhưng không sao, tao có được mày, còn hắn có được thông tin mà hắn muốn."
"Hắn đã biết động lực thúc đẩy sự tồn tại của tôi, cũng biết rằng sự trưởng thành của tao nhanh hơn hắn tưởng tượng. Hắn cũng biết rằng tôi sẽ tái tạo tất cả những gì hắn có. Khi tao tiếp xúc với hắn trong thực tế, cũng là lúc tao thay thế hắn."
Nói đến đây, Hắc Đỗ Duy cười nhìn phong thư, dường như nhìn thấu nó.
Phong thư kinh ngạc: [Không thể nào, ngài làm sao dám chắc Shadow tìm được Tom, lại làm sao dám chắc Master sẽ phái em ra ngoài?]
Hắc Đỗ Duy kiên nhẫn giải thích: "Tìm được Tom rất dễ dàng. Chỉ cần bạn đến khu đèn đỏ vào buổi tối, gã nhất định sẽ xuất hiện ở đó, còn tại sao biết hắn sẽ phái mày đi, lý do rất đơn giản, bởi vì đây là một thỏa thuận. Hơn nữa tao cũng rất rõ, mày là nằm vùng mà hắn cài ở bên cạnh tao."
Điều này khiến Phong thư bị sốc.
Sự nghiệp nằm vùng của tôi đã kết thúc trước khi nó bắt đầu?
[Em... làm sao em có thể là nằm vùng chứ.]
Hắc Đỗ Duy khinh thường nói: "Bởi vì tao cho rằng mày là nằm vùng, cũng giống như hắn cho rằng phong thư bên ngoài là nằm vùng. Nói cách khác, hắn và tao theo bản năng sẽ nghi ngờ mọi thứ."
"Nhưng ổn thôi. Tao không quan tâm gì cả, tao chỉ muốn biết thông tin, suy nghĩ và kế hoạch của hắn."
"Giờ mày biết rằng hắn chỉ đang lợi dụng mày. Mày có thể giữ lòng trung thành của mình với hắn đến mức nào?"
Ngay sau khi phong thư nghe thấy điều này, nó đột nhiên không hoảng hốt nữa.
Master lợi dụng mình thì có vấn đề gì sao? Mình là tay sai trung thành nhất của ngài ấy, ngài ấy lợi dụng mình cũng hợp lý mà.
Mạng của mình là của Master, huống hồ là lợi dụng. Thực lòng mà nói, Phong thư chấp nhận chết vì Đỗ Duy, cũng đã hơn một lần làm điều này.
Sau đó phong thư đã có một ý tưởng táo bạo.
[Hàng giả này có thể nghĩ ra được Master đang lợi dụng tôi và biết rằng tôi là một nằm vùng. Master cũng biết rằng nó biết tôi là nằm vùng, vậy thì tôi việc gì phải sợ?]
[Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà Master yêu cầu tôi làm.]
[Dù sao thì tôi cũng không thể chết được. Dù là 72 Ma Thần của Solomon thì tôi cũng có thể XXX nó. Huống hồ nó chỉ là hàng giả, sao tôi phải sợ nó?]
Trong môi trường làm việc hiện đại, thường có những ông chủ xử lý Pua tinh thần của cấp dưới.
Phong thư thì khác. Nó tự Pua chính bản thân nó.
Nó biểu bằng cách đầu hàng.
[Em phục rồi. Ngài và Master của em không khác gì nhau. Dù sao đều là liếm, liếm ai cũng vậy, đúng vậy, em là nằm vùng của hắn.]
Hắc Đỗ Duy hài lòng gật đầu. Y hỏi: "Được rồi, giờ chúng ta đã hiểu rõ vấn đề, vậy tao hỏi mày, hắn định làm gì tiếp theo? Mày không cần nghĩ đến việc nói dối, bởi vì nếu mày nói dối, tao sẽ phát hiện ra ngay, và mày sẽ chết chắc."
Phong thư không quan tâm lời hăm doạ này. Điều này thật thú vị, Master yêu cầu tao nói với mày sự thật.
[Dạ, Master Hắc Đỗ Duy, Master Đỗ Duy đã bảo em nói với ngài rằng hắn sẽ tới thời đại Victoria vào một thời gian nào đó, bởi vì hắn biết ngài cũng sẽ đến đó, nên hắn muốn tới sớm hơn để giết ngài.]
Hắc Đỗ Duy nghe vậy, bèn cau mày: "Thời đại Victoria? Tại sao tao lại đi đến thời đại đó? Không phải tao đã hoàn toàn phủ nhận quá khứ và phủ nhận mối quan hệ của mình với cái gọi là Công tước sao?"
Cái tôi này, bởi vì nó là bản sao của Đỗ Duy, Đỗ Duy đã phủ nhận quá khứ, và nó cũng giống như vậy.
"Đợi đã…"
"Nếu tao đi đến thời đại Victoria, mục đích của tao là gì? Nếu tao nhảy đến hiện thực, tao sẽ cùng hắn tranh giành thân phận của Đỗ Duy, và thời đại Victoria đã là quá khứ."
"Tao hình như đã hiểu."
Một ý tưởng nảy ra trong đầu của Hắc Đỗ Duy: "Nếu tao quay lại quá khứ, thì tao có thể thay thế nó từ gốc rễ và thiết lập một khái niệm rằng tao là Đỗ Duy thật và hắn là giả."