Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 713 - Chương 714: Bắt Đầu

Chương 714: Bắt đầu Chương 714: Bắt đầu

Trí tuệ của Hắc Đỗ Duy không kém Đỗ Duy. Bởi vì sự gián đoạn liên hệ giữa nó với Đỗ Duy cũng chỉ mới đây thôi. Vì vậy, nó tính kế Đỗ Duy, cũng biết Đỗ Duy muốn làm gì.

Chắc chắn đây là tính kế lẫn nhau. Những người có chỉ số IQ cao về cơ bản đều là người thích xài chiêu bẩn.

...

Vào lúc này ở một nơi khác.

Đỗ Duy cũng đã trở về nhà, hắn rất yên tâm về phong thư. Thậm chí hắn còn không chịu nổi phong thư không ngừng lải nhải.

Đừng nói gì là Hắc Đỗ Duy.

Ban đầu Đỗ Duy không giết Phong thư vì những nguyên nhân này, kết quả Phong thư bắt đầu liếm chó. Thật trùng hợp hoàn cảnh hiện tại của Hắc Đỗ Duy giống hệt như Đỗ Duy hồi đó.

Sớm muộn y cũng sẽ trúng chiêu. Tuy nhiên, Phong thư sẽ không bao giờ phản bội Đỗ Duy. Đây là quy tắc.

Lúc này, Đỗ Duy lại nghĩ đến tình cảnh của Tom. Hắn đưa Ryan và Cha Tony đến công ty xây dựng hôm nay, không biết tình hình thế nào rồi. Nếu chuyện này tiến triển suôn sẻ, hắn sẽ sớm trở lại giáo hội để nghiên cứu quan tài đá.

Lấy smartphone ra và thực hiện một cuộc gọi.

- Bíp bíp……

Sau vài tiếng bíp, Tom trả lời điện thoại: "Xin chào, người anh em tốt."

Đỗ Duy thản nhiên nói: "Chuyện tôi nhờ anh làm thế nào?"

Tom nói: “Đừng lo, tôi đã tìm được một công ty xây dựng thích hợp, giờ người ta đang quy hoạch xây dựng Bệnh viện Tâm thần Hill, dù sao vẫn phải xử lý đống đổ nát, sau khi xong việc mới xây lại được."

Đỗ Duy cười nói: "Vốn tưởng còn phải mất thêm một thời gian, không ngờ lại nhanh như vậy."

Tom cười nói: "Lúc đầu không thể nhanh như vậy, nhưng tháng trước tôi đã kiểm tra việc trốn thuế của công ty xây dựng này, anh hiểu mà, nên họ rất vui vẻ đồng ý."

Ở phương Tây, trốn thuế là một tội rất nghiêm trọng. Nhưng những cảnh sát tham ô như Tom thường hay một mắt nhắm một mắt mở cho qua là chuyện bình thường. Xã hội phương Tây cũng chẳng trong sạch gì.

Đỗ Duy nghĩ rồi nói: "Nếu tiến triển thuận lợi, khi nào sẽ thanh toán?"

Tom có vẻ ngạc nhiên: "Anh làm gì mà vội vàng trả tiền như vậy? Sắp rời New York à?"

Đỗ Duy nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi phải trở về giáo hội, còn chưa tới hai ngày nữa là hết tháng, bên đó có một số việc phải giải quyết."

Tom đáp ngay: "Được rồi, tôi sẽ thảo luận với họ, rồi bắt đầu dự án trong ngày mai."

...

Ở địa chỉ cũ của Bệnh viện Tâm thần Hill. Tom đang dựa vào xe, rồi cúp máy. Anh nhìn vài người đàn ông da trắng đội mũ cứng và mặc vest đang chỉ chỏ vào những toà nhà đổ nát.

Những người này do anh ta tìm đến, ở bên cạnh Cha Tony tò mò hỏi: "Tom, hình như Đỗ Duy lại sắp phải đi?"

"Ừ, anh ấy ngày nào cũng bận, đây không phải là chuyện bình thường sao?"

Tom châm một điếu thuốc.

Cha Tony bất lực nói: "Chắc cậu ấy lại phải chiến đấu chống lại ác linh. Cứ bận rộn như vậy, anh sợ sớm muộn gì cậu ấy cũng đột ngột qua đời."

Tom bĩu môi nói: "Em đã nhắc anh ấy lâu rồi nhưng chẳng ích gì. Một người đàn ông nói bỏ thuốc là bỏ thuốc, nói hút thuốc liền hút, chưa bao giờ đến khu đèn đỏ ở cả cuộc đời của mình. Loại người này tàn nhẫn với người khác và thậm chí còn tàn nhẫn hơn với chính bản thân mình."

Lúc cả hai đang nói chuyện, Ryan chạy ra từ Bệnh viện Tâm thần Hill.

Trên tay gã vẫn bưng một chiếc rương, vẻ mặt đầy phấn khích.

"Này, Tom, Cha Tony, xem tôi tìm thấy kho báu này!"

"Một chiếc rương làm bằng bạc hẳn là rất có giá trị."

Tom đang hút một điếu thuốc, lập tức tròn mắt nhìn. Anh nhìn kỹ và thấy rằng chiếc rương thật sự được làm bằng bạc, trên đó có rất nhiều phù điêu thiên thần và hoa văn thánh giá theo phong cách giáo hội.

"Đây có phải là thứ của giáo hội không?"

Cha Tony bên cạnh nghe xong bèn đẩy gọng kìm ở sống mũi lên. Sau đó, mặt của ông ta tái xanh: "Fuk! Ryan, cậu tìm thấy nó ở đâu? Đây có vẻ là chiếc rương mà lúc đầu James đã dùng để giam giữ môi giới nguyền rủa."

Ryan gãi gãi đầu: "Cái gì? Tôi tìm thấy nó trong tháp đồng hồ. Thứ này không đáng tiền sao?"

Cha Tony tối sầm mặt lại, lao tới giật chiếc rương, trong đó có cái đầu của nữ tu. Nhưng khi tháp đồng hồ bị sập, James không có cơ hội để mang ra ngoài. Cứ tưởng thứ này sẽ mãi bị chôn dưới đất nên Cha Tony đã quên mất.

Không ngờ Ryan lại đào thứ này lên. Giáo hội rất kiêng kỵ thứ này. Sẽ tốt hơn nếu có thể niêm phong nó, tốt hơn hết là không còn bất kỳ tiếp xúc nào.

Ryan khó hiểu nói: "Cha Tony, ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Thứ này có giá trị sao? Tôi đang tính mở ra xem."

Cha Tony mặt đen lại nói: "Nó vô giá trị, bán đi cũng không ai mua, đồ trong đó rất kỳ quái. Chúng ta phải mang về, để cho Đỗ Duy xem nên xử lý thế nào."

Ryan nói: “Không đáng tiền thì thôi bỏ đi, tôi vẫn muốn kiếm tiền."

Nói xong, hắn lại thở dài: "Chờ đã, ý ông là chủ nhiệm thích thứ này?"

Tom kinh tởm nhìn chằm chằm cái hộp, ngắt lời: "Hắn không chỉ thích, mỗi ngày đều nóng lòng giải quyết những thứ này."

Cha Tony cũng gật đầu.

Ryan trầm ngâm. Gã cau mày và nhìn lên bầu trời. Một đôi mắt xanh biếc đầy suy tư.

"Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy cái hộp này quen quen cứ như đã thấy ở đâu rồi, hơn nữa tôi từng có rất nhiều mấy thứ này."

Ryan Hamel từng thu thập rất nhiều mấy thứ ma quái này. Ngay cả đồng hồ cổ cũng là vật mà gã từng sưu tầm. Chỉ là không ai biết Ryan Hamel thu thập những thứ này để làm gì.

Cha Tony chỉ nghĩ rằng Ryan đang nói nhảm.

"Đừng khoe khoang nữa, mau về đi, thứ này khá nguy hiểm. Cũng may là Ryan phát hiện sớm, chứ nếu lỡ ai đó đào được, mở hộp ra, có lẽ nguyền rủa sẽ lại tuôn ra."

Cha Tony kéo Tom lên xe. Ryan ngồi ở ghế sau với vẻ mặt nghi ngờ. Gã nghĩ thầm: "Tôi luôn cảm thấy trước đây đã có rất nhiều mấy thứ này, cứ như đang định chôn những thứ này ở nơi nào đó, nơi đó dường như có thứ gì đó rất quan trọng."

"Nhưng tại sao tôi lại không nhớ được?"

"Tôi chỉ nhớ rằng nơi đó dường như là dưới lòng đất, nhưng ở đâu mói được?"

Tom lái xe. Anh thấy Ryan ở ghế sau cư xử rất bất thường, như thể đang lo lắng. Anh ta bèn nói: “Ryan, đừng sợ. Vì Đỗ Duy đang ở New York, cho dù thứ trong rương này có thoát ra ngoài, cũng sẽ không gây ra rắc rối gì cả."

Ryan bị cắt ngang lúc đang suy nghĩ, nên gã lập tức ngừng nghĩ. Gã nhìn Tom với vẻ nghiêm túc, rồi nói: "Anh Tom, em không sợ. Anh trâu hơn chủ nhiệm rất nhiều, chủ nhiệm phải giết những con quỷ này rất vất vả, còn anh chỉ cần bắn pháo là có thể dễ dàng giết được chúng."

Bình Luận (0)
Comment