- Ông ông...
Dường như có sự chấn động trong không khí.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy tay trái có chút lạnh, năng lực mới của hắn đã phát động theo bản năngi.
Trong tay của hắn, một gương mặt méo mó, xanh xao không có ngũ quan đang không ngừng vặn vẹo. Thứ này ở đâu đó giữa ảo ảnh và thực tế.
Nó khiến Đỗ Duy thấy khó chịu, nhất là cảm nhớp nháp từ tay trái, cứ giống như cầm một con đỉa hút máu.
"Chỉ chút nữa thì tèo."
Đỗ Duy lạnh lùng nói, vừa nãy mở cửa, nếu không phải hắn đề phòng, nếu không phản ứng nhanh thì khuôn mặt xa lạ này đã trùm lên mặt hắn rồi. Hắn có cảm giác rằng nếu gương mặt ma quái này thành công, một điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra.
"Cái quái gì đây?"
Đỗ Duy nắm lấy mặt trong tay, năng lực của tay trái là chỉ cần có thể nắm được thì có thể bình yên vô sự.
Hấn thường gọi đùa là tay trong tay thì thành bạn tốt.
Nhưng khuôn mặt ma quái này đã giãy dụa liên tục, dường như nó bị rất ít ảnh hưởng.
Hắn cau mày, bóp chặt bàn tay trái.
"Hừ, tôi lại không giết được nó?"
Điều này rất lạ. Mặc dù ác linh Đỗ Duy vẫn chưa thức tỉnh, nhưng thực lực của Đỗ Duy không hề yếu, hắn cũng đạt đến cấp độ của Hunter hàng đầu, theo lý thuyết muốn bóp chết thứ này cũng không quá khó. Nhưng thực tế là việc này không có tác dụng gì mấy.
"Shadow..."
Đỗ Duy trầm giọng nói, lập tức buông tay lui về phía sau một bước. Khuôn mặt kỳ quái thoát khỏi trói buộc lập tức lao tới chỗ Đỗ Duy. Nhưng ngay sau đó, Shadow lóe lên trước mặt của Đỗ Duy, vung con dao làm bếp cực lớn chém thẳng vào khuôn mặt.
Shadow là ma linh, có lẽ nó có thể giết chết thứ này. Nhưng giây tiếp theo, đã xảy ra chuyện khiến Đỗ Duy ngạc nhiên. Con dao làm bếp của Shadow bổ vào mặt người ma quái kia, lại xuyên thẳng qua, như thể thứ đó không hề tồn tại. Hơn nữa, khuôn mặt xa lạ kia trực tiếp xuyên qua Shadow, vẫn lao thẳng về phía Đỗ Duy.
"Tại sao tôi luôn gặp phải loại rắc rối này."
Đỗ Duy không khỏi lắc đầu, lại nắm lấy khuôn mặt ma quái kia.
Bây giờ, mọi thứ trở nên khó xử. Shadow không thể làm gì với thứ này. Đỗ Duy cũng không thể giết nó. Nếu buông tay, thứ này sẽ ngay lập tức tấn công mình. Nếu không buông thì chỉ có thể cầm lấy.
Thời gian ngắn cũng không sao, chứ nếu đi ra khỏi đây mà vẫn giữ thứ này bên mình, thì sẽ rắc rối lớn.
Đỗ Duy cảm thấy những chuyện mà hắn dường như sẽ luôn xuất hiện tình huống bất ngờ, không bao giờ suôn sẻ. Thỉnh thoảng sẽ có đột biến phát sinh khiến bản thân gặp rắc rối.
Hạ tay trái xuống, Đỗ Duy nhìn cánh cửa màu đỏ một lần nữa, Shadow nghiêng đầu lại nhập vào Đỗ Duy.
Nó giống như một hiệp sĩ trung thành nhất, luôn bảo vệ an toàn cho Đỗ Duy.
Sau cánh cửa màu đỏ, là một vùng tăm tối.
Nhưng dưới ánh đèn pin của smartphone, Đỗ Duy thoáng nhìn thấy trong bóng tối dường như có ngôi nhà nào đó.
Không gian bên trong rất rộng.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía sau, đường hầm tối tăm vẫn như lúc đầu, không biết dẫn tới nơi nào.
Đi vào hay rời đi?
Đây là một câu hỏi rất nghiêm túc.
Sợ bóng tối là bản năng của con người.
Mặc dù Đỗ Duy không sợ, nhưng trải nghiệm trong đời khiến hắn nảy sinh phản ứng theo bản năng, trong hoàn cảnh không rõ nguy hiểm đến từ đâu, nơi càng tối càng rắc rối.
Đi vào chắc chắn có chuyện, nhưng quay trở lại con đường không rõ có đúng hay không, chưa chắc suy đoán của hắn có thể sai.
Nhưng Đỗ Duy không thích kiểu đánh bạc may rủi này.
Hắn suy nghĩ một lúc, hắn ngậm lấy smartphone, đưa tay phải vào túi quần lấy ví rồi lôi đồng xu trong đó ra.
Mặt trước của đồng xu là hình đầu lâu và mặt sau là lưỡi hái. Chúng đại diện cho sự may mắn và xui xẻo.
Shadow chồng trên người Đỗ Duy đột nhiên như dự cảm được điều gì đó chẳng lành, cả người lập tức run lên.
"Mặt trước, tôi sẽ đi vào, còn mặt sau, tôi sẽ đi ra."
Đỗ Duy nói xong, bèn tung đồng xu. Hắn thật sự không thích đặt cược vào vận may, không có nghĩa là Shadow cũng không thích! Dù sao Shadow phụ thể, có gặp xui thì cũng là nó gặp, liên quan gì đến hắn chứ.
Giây tiếp theo, đồng xu rơi trên tay.
Là mặt sau...
Đỗ Duy im lặng một lúc. Shadow chồng lên lập tức mờ đi.
Sau đó Đỗ Duy tung đồng xu một lần nữa.
Lần này, hắn trấn định Shadow: "Đừng sợ, chỉ cần ngươi ném được mặt trước, chúng ta lập tức đi vào."
Shadow tin hay không cũng được, chỉ cần hắn tin là được.
Nếu không có may mắn, đi vào chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nói trắng ra, Đỗ Duy muốn đi vào, nhưng lại không muốn mạo hiểm.
Nhưng vẫn là mặt sau.
Tung lần nữa.
Mặt sau...
Mặt sau...
Mặt sau...
Liên tục mặt sau khiến Đỗ Duy tức điên, Shadow càng lúc càng mờ. Ý thức của nó phản kháng trong tâm trí Đỗ Duy.
"Đó không phải là một vấn đề lớn."
Đỗ Duy tự an ủi mình như vậy. Lúc này, hắn cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. May mắn của Shadow không thể tệ như vậy. Dù gìcũng phải có một lần may mắn.
Trừ khi nơi hắn đang ở cực kỳ nguy hiểm, chỗ cực kỳ xui xẻo.
"Nếu là như vậy, chẳng phải tôi biến khéo thành vụn."
Khoé miệng của Đỗ Duy giật giật.
Nhìn đồng tiền trong tay, nghĩ đến Shadow giờ thảm như thế nào, hắn không khỏi hít vào ngụm hơi lạnh.
"Cũng may là Shadow chứ không phải mình."
Đỗ Duy lặng lẽ cất đồng xu vào trong ví. Shadow không còn run nữa. Nếu Shadow khôn ngoan, nó có lẽ sẽ cám ơn 18 đời tổ tông nhà Đỗ Duy.
"Vào xem một chút, nếu có nguy hiểm sẽ đi ra ngay."
Như lời Đỗ Duy nói, hắn đã sẵn sàng.
Có thể kéo ra Đoá Hoa Không Tàn Phai trong cõi mộng bất cứ lúc nào, vô số sợi tơ đen mịn đã được Đánh Dấu cũng đang chờ đợi kêu gọi của Đỗ Duy.
Chỉ cần hắn muốn thì có thể lôi ra cả đống thứ kinh khủng bất cứ lúc nào. Theo một khía cạnh nào đó, Đỗ Duy là tồn tại đáng sợ nhất, là một thảm họa hình người biết đi.
Mở cánh cửa màu đỏ rộng hơn một chút. Rồi hắn bước vào.
Ánh sáng của smartphone chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt. Đỗ Duy lần mò về phía trước trong bóng tối, hắn bước đi không nhanh, thỉnh thoảng còn nhìn lại lối ra, tức cánh cửa màu đỏ. Để tránh bản thân không thoát ra được.
Khuôn mặt ma quái mà hắn đang nắm trong tay trái đang vùng vẫy mãnh liệt hơn, gần như không thể nắm nổi nữa. Hơn nữa, tiếng ông ông cũng vang lên trong đầu của Đỗ Duy.
"Có gì đó không ổn."
Đỗ Duy theo bản năng dừng lại, đồng thời mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó ẩn hiện trong bóng tối phía trước, có mấy tiếng sột soạt truyền đến, tựa như có rất nhiều thứ đang chen chúc vào nhau.
Đỗ Duy nghiến răng tiến thêm một bước. Giờ hắn đã thấy rõ ràng, đã đi đến điểm cuối, chính là một bức tường, trên tường có đầy mặt người. Những khuôn mặt đó về cơ bản có đủ loại, hoặc không có ngũ quan, hoặc ngũ quan không đầy đủ.
Nhưng…
Vẻ mặt của Đỗ Duy vô cùng xấu xí. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng nếu tất cả những khuôn mặt này được ghép lại với nhau để tạo thành một ngũ quan hoàn chỉnh, thì khuôn mặt xuất hiện sẽ giống hệt với khuôn mặt của hắn.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy.