"Nơi này tuyệt đối không thể do Ryan Hamel tạo ra."
"Hắn chưa có năng lực đó."
Đỗ Duy cảm thấy lạnh sống lưng, hắn nhận thức rất rõ sức mạnh của Ryan Hamel. Nhưng Đỗ Duy không thể hiểu nổi những khuôn mặt này có ý nghĩa gì.
Mặt người là gì?
Tại sao lại ghép nó lại với nhau, lại giống hệt như hắn.
Ai đang tính kế mình?
Hay là ai đó đang cố tạo ra mình?
Bỗng dưng Đỗ Duy nghĩ đến một việc, hắn đã từng nhận được hai chiếc mặt nạ.
2 chiếc mặt nạ sau đó đều vỡ vụn, nhưng một chiếc không còn ngũ quan, chiếc còn lại chỉ có mắt, bên trong có một ác linh, một trong chúng là tiền thân của ác linh Đỗ Duy hiện tại.
Suy nghĩ tỉ mỉ thì Vanity cũng có 13 chiếc mặt nạ, được gọi là mặt nạ nguyên thủy.
Ngũ quan của những chiếc mặt nạ đó cũng không trọn vẹn. Nhưng nếu tất cả được ghép lại với nhau, thì cũng là một khuôn mặt người.
Ngay cả trong tầng hầm của Esseglin, cuối đường hầm phía sau cánh cổng địa ngục, nơi Đỗ Duy bước vào lần đầu tiên, trên đỉnh đầu cũng có hình bóng mặt người. Bất cứ ai nhìn lên sẽ thấy một khuôn mặt.
Nhưng mọi người sẽ nhìn thấy các gương mặt khác nhau. Chỉ có Đỗ Duy là không thấy.
...
Vào lúc này ở nước Anh xa xôi, Alexis vừa xuống máy bay bỗng ngẩng đầu lên.
Nàng thất thần nhìn lên bầu trời. Bỗng dưng hai dòng lệ rơi xuống từ khóe mắt nàng.
"Có chuyện gì vậy? Tôi... tại sao tôi lại khóc?"
Alexis lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, nàng cảm thấy chán nản. Nỗi buồn bã, bi thương không thể kiểm soát trào dâng trong lòng nàng. Trong đầu bỗng xuất hiện một ý thức đang khóc lóc thảm thiết.
Trong trí nhớ của nàng, một mảnh vỡ ký ức bị lãng quên đang hiện ra. Đó là ký ức của Minette.
Vào một ngày nọ, vào một thời điểm nhất định, Minette đang ở trong một tế đàn tối tăm, cố chấp hét vào tồn tại vô hình: "Anh làm điều này đã trải qua đồng ý của em chưa, anh có biết kết cục của anh sẽ bi thảm đến thế nào không?"
"Anh biết rõ, tại sao anh vẫn làm?"
"Anh nghĩ chuyện đó thực sự quan trọng như vậy?"
"Em cho anh biết, em không đồng ý, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy là anh sai, không chỉ có cách này mới có thể kết thúc tất cả, nhất định sẽ tìm được cách khác."
"Làm ơn, hãy tin em một lần được không, em không phải là kẻ thù của anh, em là người yêu của anh, em nên đứng về phía anh, gánh chịu mọi thứ cho anh, tại sao lại cự tuyệt em?"
Minette bướng bỉnh khóc lóc bỏ đi, trong đoạn ký ức này, sức mạnh của cô ấy đã mạnh khủng khiếp, c có thểô ấy đã dấn thân vào con đường khoác giáp thành thần.
Nhưng sau khi cô ấy rời đi, trong bóng tối vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Bởi vì đây là cái kết do tôi sắp đặt."
Khi ký ức kết thúc, Alexis sửng sốt, nàng nghe thấy giọng nói đó giống hệt như của Đỗ Duy, nhưng rõ ràng là Minette đã đi, tại sao câu nói này vẫn xuất hiện?
Nó trực tiếp xuất hiện trong trí nhớ của nàng?
Muốn nói với nàng điều gì sao?
Nhưng ngay sau đó, đầu của Alexis đau dữ dội, nàng bất lực vươn tay ra, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó. Song không hề có tác dụng, ký ức đó trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết.
Alexis đứng lặng người, thất thần khóc.
"Tôi chỉ... chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi đang định làm gì cơ mà?"
"Tôi nhớ rồi, tôi muốn lấy lại thanh kiếm của mình."
Sau đó, đôi mắt của Alexis lấy lại sự kiên định, nàng bước ra khỏi sân bay, có người đã đợi sẵn bên ngoài.
"Cô Alexis, Bảo tàng Anh đã đóng cửa, hôm nay chỉ mở cửa dành cho cô."
...
Vào lúc này, ở chỗ...
Đỗ Duy nhíu mày khi nhìn những gương mặt người trên tường.
Hắn vừa nhìn, vừa suy nghĩ mông lung.
Không phải xem xét sự tồn tại của mình là một sáng tạo hay hiện thực. Mà điều hắn nghĩ là, trước không nói về việc tại sao lại có một bức tường mặt người ở đây, chỉ nói về việc thứ quỷ quái này có thể được sử dụng để đào hố kẻ thù của mình.
Nhưng trước tiên, Đỗ Duy phải hiểu tác dụng của mặt người ma quái.
Thứ này đang cố gắng nhào tới mặt hắn, nhưng trực tiếp bỏ qua Shadow. Rõ ràng là nó nhắm vào hắn.
Đỗ Duy không dại gì lấy mình làm vật thí nghiệm, không phải còn có Hắc Đỗ Duy sao, nó còn tạo ra ác linh Đỗ Duy mang theo phong thư đi tìm mình ngoài kia.
Vật thí nghiệm là đây chứ đâu.
"Không chắc đã thành công, nó có phương thức suy nghĩ và trí tuệ giống như tôi, không dễ gì bị tôi hại được."
"Hơn nữa, tôi cũng có thể chạy, nhưng không có nghĩa là nó không chạy được."
"Phải có một mối liên hệ giữa mặt người và mặt nạ. Có lẽ tôi nên thay đổi suy nghĩ của mình, hoặc thử đeo nó vào mặt của người Vanity, hoặc thử đeo nó vào người khác."
Vừa hay trong tay của Đỗ Duy có mặt người.
Hắn suy nghĩ một chút
Đánh Dấu bằng tay phải.
Sau đó, hắn thận trọng lùi lại, vì sợ làm phiền những gương mặt người trên tường. Khi hắn rút lui đến lối vào của cánh cửa Đỏ, lúc này một nửa cơ thể đã nằm ngoài cửa.
Hắn nghĩ đã Đánh Dấu rồi, lại không tiện mang thứ này ra ngoài, chỉ có thể ném vào cánh cửa rồi đóng lại. Khi cần, phát động Đánh Dấu để kéo nó ra.
Dù nó sẽ xuất hiện với vô số tơ đen, nhưng Đỗ Duy đoán đó là lúc hắn rơi vào tình huống hiểm nghèo, hoặc đang chiến đấu với Vanity.
Chuyện dễ dàng giải quyết thì đã không phải là vấn đề.
Sau đó Đỗ Duy chỉ để tay trái ở bên trong cửa, cả người lui ra ngoài, đồng thời nắm chặt tay nắm cửa. Ngay khi buông tay trái ra, khuôn mặt kỳ dị đó sẽ thoát ra khỏi sự trói buộc.
Miễn là hắn di chuyển nhanh hơn, là có thể bỏ lại gương mặt trong cánh cửa.
Nghĩ là làm liền, Đỗ Duy đột ngột buông tay, lập tức rút lui, đồng thời đóng cửa.
Khoảnh khắc hắn buông tay…
- Bộp bộp bộp...
Toàn bộ gương mặt người trên bức tường sau cánh đều bị kinh động, rơi lộp bộp xuống xuống đất hoặc lơ lửng trên không, vặn vẹo hoặc lơ lửng, tất cả đều lao về phía cửa.
Đỗ Duy sợ đến teo trym…
"Lũ ma quái này lại là một chỉnh thể?"
Hắn lập tức đóng cửa lại.
Toàn bộ cánh cửa màu đỏ đang phát ra tiếng động, dường như có vô số khuôn mặt người đang đập vào cánh cửa màu đỏ.
- Ầm ầm…
Cả đường hầm đều rung chuyển, bụi tung tóe khắp nơi.
Hắn rốt cục biết tại sao ngay từ đầu mở cửa, dùng tay trái nắm lấy khuôn mặt, rõ ràng phía sau cửa đều là tồn tại cùng loại, nhưng không xảy ra dị biến gì cả. Bởi vì khả năng tay trái của hắn là bình yên vô sự, còn những khuôn mặt này là một chỉnh thể.
Kiểm soát một là kiểm soát mọi thứ. Nói cách khác, sau này hắn chỉ cần phát động Đánh Dấu là sẽ phải đối đầu với vô số khuôn mặt, tất cả đều chen lấn muốn trùm lên mặt của mình.
"Ai đã tạo ra thứ này, thật kinhtởm."
Đỗ Duy cảm thấy lạnh gáy.
Bỗng đúng lúc này, mọi thứ xung quanh trở lại bình lặng. Tiếng va chạm sau cánh cửa màu đỏ cũng biến mất. Một hơi thở ma quái lặng lẽ chui ra từ cánh cửa màu đỏ.
Cảm giác này khang khác, cứ như được làm mới.
"Cái này……"
Đỗ Duy nghiến răng, vẻ mặt bất định.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cánh cửa màu đỏ này không đơn giản như vậy, cánh cửa màu đỏ có thể là do Ryan Hamel làm ra, nhưng tồn tại bên trong nó thì không nhất thiết đã như vậy.
"Tôi muốn mở ra lần nữa."
Trong lòng của Đỗ Duy có quá nhiều nghi vấn, hắn lại đặt tay lên nắm cửa, sau đó vặn nhẹ, đẩy ra một khe nhỏ.
Ánh sáng mờ mờ hắt ra.
Đỗ Duy nhíu mày: "Kỳ quái, không phải bên trong tối om sao?"
Vừa nói hắn vừa thò đầu nhìn vào bên trong, sau đó hắn kinh ngạc đến mức con mắt như sắp lòi ra.