Tu Tiên Chi Chưởng Môn Nhân Một Phái

Chương 3 - Vô Tình Gặp Được Một Vị Tu Chân Giả

Lúc này sắc trời dần tối, một bóng người nhẹ như linh hồn thể đang di chuyển về phía trước, mà bóng người đó mang màu xanh chính là do đang thi triển “Ngự Phong Thuật”. Một lúc lâu sau, bóng người này dừng lại ở bên cạnh một cái thân cây to bên trong một khu rừng nhỏ, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch sau đó tiến hành khôi phục pháp lực.

Mười lăm phút sau, người này mở to đôi mắt, miệng thì thào: “Sau mười lăm phút dùng một viên hạ phẩm linh thạch khôi phục pháp lực, pháp lực của mình khôi phục đến bẩy phần gần đạt tới đỉnh phong trước khi bị tiêu hao pháp lực trong việc sử dụng Ngự Phong Thuật. Nhưng, linh khí bên trong viên hạ phẩm linh thạch này không đủ để cho mình khôi phục pháp lực đến trạng thái viên mãn.”

Người này chính là Dương Văn Đức, Thanh Vân Môn đương nhiệm chưởng môn, hắn đã rời khỏi Thanh Vân Môn được một ngày rồi. Trong ngày đầu tiên đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện hắn đã ghé qua Thanh Vân trấn mua một số nông cụ, giúp đỡ người dân Thanh Vân trấn giải quyết một số chuyện làm cho Thanh Vân Môn được nhiều người trong Thanh Vân trấn biết đến và lan rộng ra các khu vực quanh Thanh Vân Môn; nhưng, chuyện này đã kinh động đến một vài người của Cổ Nguyệt Tông nhất là Cổ Nguyệt Tông đương nhiệm tông chủ Mạc Linh Nguyệt, thậm chí Dương Văn Đức không biết đại sư tỷ Lý Phương Ánh đang thay mặt cao tầng Thanh Vân Môn họp với Cổ Nguyệt Tông tông chủ Mạc Linh Nguyệt về việc Cổ Nguyệt Tông gia nhập Thanh Vân Môn.

Việc Dương Văn Đức rời khỏi Thanh Vân Môn không một lời từ biệt đã kinh động một số người trong Thanh Vân Môn, nhất là đại sư tỷ Lý Phương Ánh. Lý Phương Ánh thân là đại sư tỷ của Thanh Vân Môn, hơn nữa là người hết mực yêu thương Dương Văn Đức đồng thời là vị hôn thê của chưởng môn đương nhiệm Thanh Vân Môn; cho nên Lý Phương Ánh đã kịch liệt phản đối khi biết vị hôn thê đồng thời là sư đệ của mình một mình rời khỏi Thanh Vân Môn, hai người đã cãi nhau một trận vào trưa hôm qua, mất một hồi lâu Dương Văn Đức mới thuyết phục được Lý Phương Ánh cho hắn rời khỏi Thanh Vân Môn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Lý do thì Dương Văn Đức không cần nói cũng biết, vì hiện giờ Dương Văn Đức là trụ cột của Thanh Vân Môn mà một khi chưởng môn đương nhiệm của Thanh Vân Môn xảy ra chuyện gì không may thì Thanh Vân Môn như rắn mất đầu, giống như một quốc gia mất đi người lãnh đạo; trong Thanh Vân Môn hiện nay thì Dương Văn Đức là người có tu vi cao nhất, ngay cả đại sư tỷ Lý Phương Ánh của Dương Văn Đức thực lực mới ở Ngọc Thanh cảnh thất trọng, cho nên Lý Phương Ánh mới kịch liệt phản đối chuyện Dương Văn Đức một mình rời khỏi Thanh Vân Môn mà không cần người bảo vệ.

Nếu là bình thường Dương Văn Đức tuyệt đối không dùng linh thạch để bổ sung pháp lực, nhưng hiện giờ hắn đang ở bên ngoài lại không tìm thấy một nơi hẻo lánh, vì vậy hắn liền dùng phương pháp nhanh nhất để khôi phục pháp lực. Ngoài ra, trong tay hắn hiện giờ không có lấy một viên Hồi Khí Đan nào, ngay cả một cây nhất giai linh dược Hồi Khí Thảo cũng không có, vì vậy hắn bắt buộc phải dùng linh thạch để khôi phục pháp lực.

Dương Văn Đức tiếp tục lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch, một lần nữa dùng linh thạch để khôi phục pháp lực của mình. Không đến một nén nhang sau, toàn bộ linh khí bên trong viên thứ hai hạ phẩm linh thạch đã được hắn hấp thu hết mà pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục như trước khi bị tiêu hao pháp lực trong việc sử dụng Ngự Phong Thuật.

Sau khi thành công đem pháp lực bị tiêu hao trở lại đỉnh phong, Dương Văn Đức dùng “Khinh Công Thuật” nhảy lên trên một cái cành cây to của cây này, thu lại khí tức, tựa lưng vào thân cây, tranh thủ nâng cao thực lực của mình lên.

Khẩu quyết của “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết” nhanh chóng được Dương Văn Đức niệm ra, thiên địa linh khí ở bốn phía xung quanh nhanh chóng theo công pháp vận chuyện đi vào trong cơ thể của Dương Văn Đức, ngày càng nhiều linh khí bị Dương Văn Đức luyện hoá chuyển thành pháp lực.

Hai canh giờ sau, lúc này chính là đêm khuya, trên bầu trời lúc này nguyệt đang thay thái dương làm nhiệm vụ chiếu sáng bắc bán cầu Vân Thiên thế giới, những loài yêu thú khác nhau đang hoạt động ở bên trong khu rừng nhỏ này. Mặc kệ xung quanh thế nào, Dương Văn Đức đang tập trung tu luyện, không dám phân tâm vào lúc này vì hắn hiện đang ở trong trạng thái rất quan trọng, một khi hắn đột nhiên dừng lại khiến cho trong cơ thể hắn pháp lực tán loạn, dẫn tới căn cơ của hắn bị ảnh hưởng có thể làm cho hắn thực lực suy giảm thậm chí hắn có thể bị tẩu hỏa nhập ma; dù xác suất của chuyện này là không cao, nhưng nguyên chủ của cơ thể này đã từng bị tẩu hỏa nhập ma một lần đã làm cho nguyên chủ vẫn lạc vì trong tình trạng rất quan trọng đó nguyên chủ phân tâm, cho nên lần này hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Một viên Phá Giới Đan thượng phẩm nhanh chóng được Dương Văn Đức lấy ra, Dương Văn Đức nhanh chóng sử dụng viên đan dược Phá Giới Đan này. Đan dược vừa vào miệng, dược lực của nó từ từ tan ra, di chuyển khắp nơi trong cơ thể của Dương Văn Đức nhất là chín đạo kinh mạch đã được Dương Văn Đức thức tỉnh từ trước; dược lực của viên thượng phẩm Phá Chướng Đan phối hợp với pháp lực bên trong đan điền của Dương Văn Đức dũng mãnh phá đầu mối đạo kinh mạch thứ mười, vách ngăn đầu mối kinh mạch thứ mười từ từ vỡ ra sau mỗi lần công kích của ngoại lực, nhưng vách ngăn đó chỉ vỡ từng chút một.

Thời gian tu luyện của Dương Văn Đức tăng cao, rất nhanh màn đêm đã buông xuống nhường chỗ cho ban ngày với sự soi sáng đến từ thái dương cung cấp cho bắc bán cầu vân thiên thế giới chí dương chi khí. Lúc này Dương Văn Đức nhà ta vẫn đang miệt mài tu luyện, nhưng thực chất là đang ổn định lại pháp lực ở trong đan điền của hắn nửa tiếng sau, người thanh niên đó lần nữa mở to đôi mắt, trong ánh mắt đó mang theo sự tiếc nuối vì kể cả có sự hỗ trợ của một viên thượng phẩm Phá Giới Đan nhưng thực lực của hắn không có đạt tới Ngọc Thanh cảnh thập trọng đồng nghĩa với việc đan điền của hắn không được mở rộng, pháp lực ở trong đan điền của hắn không thể lưu trữ tiếp vì không còn chỗ chứa do đan điền của hắn đã đầy.

-“Ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân vì sao mà ta lần này không đột phá được Ngọc Thanh thập trọng?” Dương Văn Đức hỏi hệ thống.

-“Ký chủ tự mình tìm câu trả lời.” Dương Văn Đức cứ tưởng hệ thống nói cho hắn biết nguyên nhân vì sao hắn lần này không đột phá được Ngọc Thanh thập trọng, nhưng lời nói của hệ thống đã làm cho Dương Văn Đức thức tỉnh vì có một số chuyện bản thân mình tự tìm câu trả lời, hệ thống chung quy không thể giúp hắn liên tục được trừ khi liên quan đến Thanh Vân Môn thì hệ thống mới ra tay giúp đỡ.

Dương Văn Đức nhìn lên bầu trời một hồi, sau đó dùng “Khinh Công Thuật” nhảy xuống mặt đất, đôi chân của hắn nhanh chóng đáp xuống mặt đất, hắn tiếp tục thi triển “Ngự Phong Thuật” di chuyển đến gần nhất tiên thành.

Một canh giờ sau, Dương Văn Đức lúc này đang thi triển “Ngự Phong Thuật” tới gần nhất tiên thành, đột nhiên dừng lại, sau đó di chuyển đến nơi vừa phát ra âm thanh.

Không biết Dương Văn Được đi được bao nhiêu mét ở bên trong sơn lâm này, cuối cùng hắn xuất hiện ở phía trước một khu vực thưa cây cối mà khu vực này vẫn thuộc sơn lâm. Một thung lũng tương đối bằng phẳng, rộng khoảng hai trăm mét vuông, cách vị trí hắn hiện giờ khoảng mấy chục mét; bên trong thung lũng đó vào lúc này có một người toàn thân bị lồng ánh sáng màu vàng bao phủ, một đạo ánh sáng màu tím đang xoay tròn xung quanh lồng ánh sáng màu vàng đó.

Đằng sau đạo ánh sáng màu tím đó, là một thanh kiếm loé lên ánh sáng tím đang đuổi theo. Toàn bộ cảnh tượng vô cùng quỷ rị, rất nhanh trong đầu của Dương Văn Đức xuất hiện ba chữ “tu chân giả”, Dương Văn Đức liền thầm nghĩ: “Không ngờ chính mình vô tình gặp được một vị tu chân giả ở bên trong sơn lâm này.”

Bình Luận (0)
Comment