"Xiu xiu"
Thanh âm xé gió không ngừng vang lên, thanh phi kiếm đã đạt đến một vận tốc khó tưởng tượng, gấp sáu lần so với lúc trước.
Nhưng tính toán ra Hoang Thần vẫn phải mất đến hơn ba tháng để đến được phía tận cùng của bí cảnh này.
Đứng trên phi kiếm, thưởng thức cảnh sắc ở phía dưới, lấy tầm nhìn của mình hiện tại Hoang Thần đã có thể nhìn trọn các khung cảnh.
Một bên Tiêu Thanh Nghi lúc này đang ngồi ở cạnh phi kiếm, ngồi đó nhìn về khung cảnh phía xa xa không nói một lời, tự như đang suy tư cái gì đó.
Sau một lúc Tiêu Thanh Nghi mở miệng nói: "Này Hoang Thần, mục đích ngươi tu luyện để làm gì?"
Một bên Hoang Thần đang điều khiển linh lực phi hành vừa ngắm cảnh, nghe thấy âm thanh nàng nói mới quay đầu qua.
Thấy nàng đang ngồi ở phía trước hắn cũng tiến lại gần ngồi ngay cạnh, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp đang ngẩn người nhìn về phía xa, Hoang Thần nói: "Mục đích tu luyện của ta sao? Nói đơn giản một chút liền là muốn sống lâu, không muốn chết già, muốn sống một cuộc sống tốt hơn.
Nói một cách sâu xa là ta muốn đứng trên hết thảy, muốn chúa tể được vận mạng của bản thân, sẽ không vì lời nói của một người nào đó mà mất đi tính mạng và ta không muốn một đời tầm thường".
Giọng của hắn cũng không có tràn đầy nhiệt huyết, hay tinh thần sục sôi gì mà chỉ nhẹ nhàng như kể, Tiêu Thanh Nghi ngồi cạnh hắn nghe hắn nói xong cũng nói.
"Lý do mà ngươi nói cũng rất giống với đám người ở Huyết Ảnh Ma Thần Điện trước kia, nhưng hiện tại bọn hắn đều đã chết, nhờ tu luyện bọn hắn đạt được mọi thứ, nhưng cũng do nó cũng khiến bọn hắn mất đi tất cả, như vậy có đáng sao".
Nàng rất nghi hoặc, đám người tu luyện tu có được lực lượng cường đại, nhưng hàng trăm hàng ngàn người chết đi cuối cùng thành đạo lại chả được mấy người, cả hành trình đều chìm trong gian khổ tu luyện, đến cuối cùng chết trong tức khắc.
Tiêu Thanh Nghi đang nghĩ trong đầu thì thanh âm của Hoang Thần lại vang lên: "Nó có đáng giá, nếu đã bước lên hành trình tu luyện thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với cái chết, nếu e ngại nó thì kết quả nhận lại cũng chỉ có chết, nhưng nếu dám đối diện với nó, ngươi sẽ nhận ra rằng tử vong cũng không đáng sợ, ..."
Hoang Thần dựa theo một chút kính nghiệm cùng với ký ức khi đọc truyện tiên hiệp ở địa cầu, bắt đầu thuyết giáo cho nàng nghe.
Sau một hồi, Hoang Thần cuối cùng cũng nói xong nhìn ở trước mặt mình vẫn một mặt trầm tư Tiêu Thanh Nghi, Hoang Thần trong lòng nói: "Gánh nặng đường xa a!".
...
Hơn ba tháng sau.
Trong khoảng thời gian này đi trên đường vô cùng bình yên, bởi những con động vật ở dưới đất thì không thể chạm tới hắn, những loài thú trên trời vừa lại gần đều bị khí tức của hắn dọa sợ.
Trên đường đi thi thoảng Tiêu Thanh Nghi cũng sẽ hỏi hắn về một số vấn đề, Hoang Thần cũng hết sức kiên nhẫn giải đáp cho nàng nghe.
"Ồ, sắp đến rồi" Thanh âm của Hoang Thần vang lên, sau đó hắn đồng thời cùng Tiêu Thanh Nghi nhìn về phía Bắc.
Chỉ thấy ở nơi đó không còn có mặt đất, sông núi mà chỉ có những khoảng trắng mênh mông, vô tận.
Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi ngự kiếm phi hành một lúc sau liền đã đến điểm đích, chỉ thấy phía dưới là một kiến trúc hình tròn, ở gần giữa cô xây những thạch trụ thẳng đứng, các trụ được gắn kết với nhau bằng một cục đá hình tròn trên đầu.
Ở giữa kiến trúc là một tòa pháp trận, ở ngay chính giữa pháp trận là, một tảng đá hình trụ bên trên có hai lỗ khảm tựa hồ phải cái gì đó vào trong.
Ở xung quanh trụ đá những phù văn của các trận pháp, tuy vẫn chưa bị hư hỏng nhưng trên đó đã không còn bất kỳ quang mang gì.
Và đặc biệt ở phía trước các kiến trúc có hai thân thể đang dứng im ở đó, nếu lại gần nhìn thì ta có thể thấy chúng đang nhắm chặt mắt tựa hồ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hoang Thần liền tùy tiện chọn một ngọn đồi phía xa vài dặm, vừa đáp xuống hắn liền thu hồi phi kiếm, sau đó nhìn Tiêu Thanh Nghi nói: "Ngươi chờ ta ở đây, đợi giải quyết hết hai con khôi lỗi rồi ngươi hẵng chạy ra".
Nói xong, Hoang Thần liền đạp không phi hành đến chỗ hai con khôi lỗi, chưa đến được gần thì hai con khôi lỗi đã từ ngủ say tỉnh lại.
Hai con khôi lỗi có màu da như màu kim loại, vừa mở mắt ra, đôi mắt của chúng không có đồng tử, chỉ có tròng trắng mắt.
Vừa mở mắt chúng bắt đầu dãy rụa một hồi rồi đứng lên, nhìn chằm chằm về phía Hoang Thần nhưng chưa kịp chúng công kích thì đã có vài thanh phi kiếm bay về phía bọn chúng.
Những thanh phi kiếm này đồng nhất sắc pháp khí cực phẩm, trên thanh phi kiếm lóe lên từng đạo hàn mang vụt tới, những thanh phi kiếm này đều là những thanh cực phẩm pháp khí còn lại trong nhẫn trữ vật.
Chủ nhân cơ thể này, do không phải là tu sĩ kết đan nên trong nhẫn trữ vật chỉ có cực phẩm pháp khí, không có pháp bảo, nếu như có pháp bảo thì trận chiến này không đánh cũng biết thắng.
Những thanh phi kiếm đâm thẳng về phía hai con khôi lỗi, tuy nhiên hai con khôi lỗi đã lấy tay chặn trước ngực khiến cho toàn bộ các thanh phi kiếm, chỉ lưu lại những vết cắt trên tay chúng.
"Keng keng".
Những âm thanh do phi kiếm văng ra vang lên, sau đó Hoang Thần lại điều khiển linh lực rút những thanh phi kiếm lên, điều khiển nó quay về phía mình.
Nhưng những con khôi lỗi sẽ không chờ đợi hắn làm như vậy, một con nhảy lên dùng nắm đấm công kích hắn, nhưng do Hoang Thần đã chuẩn bị trước nên đã dễ dàng tránh né.
Lúc này một con khôi lỗi khác không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Hoang Thần, "Vật này còn có thể che dấu khí tức?" hắn trong đầu nghĩ nhưng bên ngoài lại không chậm.
【Linh lực hộ thể】đã được Hoàng Thân thi triển ra khiến cho đòn công kích của khôi lỗi thất bại làm nó bị hất văng ra.
PS: Toàn bộ điểm linh lực của khôi lỗi sẽ được chuyển thành sức mạnh nhục thân.
Tuy nhiên vì là một cái không có cảm tình, không có cảm giác đau đớn nên nó rất nhanh đã đứng lên phối hợp cùng con khôi lỗi kia công kích Hoang Thần.
Hoang Thần làm sao có thể để chúng công kích dễ dàng như vậy? Hắn liền nhanh chóng dùng pháp thuật, chỉ thấy hai con khôi lỗi lao lên đột nhiên bị những dây leo ở dưới mặt đất mọc lên, trói lấy hai chân.
Nhưng rất nhanh bị hai con khôi lỗi tách ra, nhưng đến tiếp lại là một cái bàn tay lửa ấn thẳng xuống, đấy là 【Liệt Hoả Trảo】một môn pháp thuật cấp cao, pháp thuật do chủ nhân cũ của cơ thể này học được.
【Liệt Hoả Trảo】công kích làm cho bụi đất văng tứ tung, bụi mù bao phủ, mặt đất bị đánh sụp xuống tạo thành một cái hố to, lúc này ở trên cao Hoang Thần vẫn đang chăm chú nhìn phía dưới, bắt đầu điều khiển các thanh phi kiếm.
Lấy thị lực của Hoang Thần đương nhiên có thể thấy được toàn cảnh phía dưới, hắn chú ý tới, hai con khôi lỗi này đang từ từ đứng lên, trên người chúng tràn ngập vết lõm.
"Ồ" lúc này thanh âm của Hoang Thần vang lên, hắn chú ý tới trên ngực của một trong hai con khôi lỗi nhô ra một viên đá màu xanh.
Hoang Thần thấy vậy liền nhận ra, đấy là nơi lưu trữ năng lượng của con khôi lỗi này, không do dự hắn liền dùng phi kiếm phi thẳng về chỗ nó.
Thanh phi kiếm vừa phi đến đã bị con khôi lỗi chặn lại, nhưng vừa chặn lại liền có một thanh nữa bay tới, xuyên qua viên đá màu xanh kia.
"Răng rắc"
Viên đá màu xanh kia nứt vỡ, bắt đầu hóa thành năng lượng tinh thuần tán ra khắp trời đất.
Con khôi lỗi kia cũng vì vậy mà ngã xuống.
"Hiện tại chỉ còn một con, bớt đi rất nhiều
phiền phức" Thanh âm của Hoang Thần vang lên.
Nửa tiếng sau,
Sau nửa tiếng chiến đấu, Hoang Thần cũng tìm được sơ hở của nó, một kiếm đâm nát nguồn năng lượng khiến cho con khôi lỗi cũng ngã xuống.
Trận chiến này đánh cũng không tính là khốc liệt, bởi vì đây chỉ là hai con khôi lỗi không có trí thông minh, chỉ sử dụng được sức mạnh thân thể chứ không thể sử dụng pháp thuật, khiến cho một thân tu vi của chúng không phát huy ra được.
Nếu đổi thành là hai tu sĩ Kết Đan thì ai chết còn chưa biết. Đang lúc Hoang Thần suy nghĩ, thì Tiêu Thanh Nghi ở phía xa thấy trận chiến kết thúc cũng dùng phi kiếm bay lại đây.
"Ngươi đã thành công!" Tiêu Thanh Nghi mở miệng mang theo ngữ khí chúc mừng nói.
"Ừm, rốt cuộc cũng có thể rời đi nơi này, đã hơn 50 năm kể từ khi đi vào nơi này." Hoang Thần thở dài nói.Nói một lúc, thì Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi đi vào trong kiến trúc. Tiêu Thanh Nghi tiến lên phía trước từ trong nhẫn trữ vật móc ra hai viên đá màu xanh có ánh sáng lấp lánh.
"Cực Phẩm Linh Thạch!" Thanh âm bất ngờ của Hoang Thần vang lên.
"Ừm, đây chính xác là hai viên cực phẩm linh thạch, là vài viên cuối cùng tồn kho của Huyết Ảnh Ma Thần Điện, đây đều là một trong những viên được dùng để trang trí bổn Điện.
Tuy nhiên do các trận chiến nên cung điện đã đổ nát, rất nhiều Linh Thạch bị đánh nổ, nhưng may mắn ta cũng tìm được một số viên chưa bị đánh hỏng, nếu không cho dù có đánh bại hai con khôi lỗi thì cũng không cách nào rời đi nơi này" Tiêu Thanh Nghi nói.
Sau đó nàng liền đem hai viên Cực Phẩm Linh Thạch bỏ vào hai cái lỗ khảm, sau đó liền chạm tay vào phù văn ở giữa kích hoạt nó lên.
Nhất thời những phù văn vốn đang ảm đạm bắt đã sáng lên, một vòng năng lượng bắt đầu hình thành bên trong kiến trúc.
Bên trong Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi đột nhiên cảm giác được một hồi mất trọng lực, cơ thể không thể nhịn được bắt đầu nghiên ngả.
Tuy nhiên Do Hoang Thần đứng cạnh cột sáng nên hắn chỉ cần dựa vào nó là có thể đứng thẳng, nhưng Tiêu Thanh Nghi thì không được, nàng cố gắng đứng thẳng nhưng cơ thể lại không chịu được, ngã nhào về phía trước.
Lúc này một bàn tay kịp thời ôm lấy eo nàng, đó là Hoang Thần vừa thấy Tiêu Thanh Nghi trạng thái không ổn liền chạy lại đỡ nàng.
Nhưng chưa kịp trái nghiệm cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thì, một vầng sáng đã bao quanh hắn và Tiêu Thanh Nghi truyền tống hai người ra ngoài bí cảnh.
...
(Còn tiếp)
(End Quyển Đệm)