Thiên Lam Đại Lục.
Hắc Nham Sơn Mạch.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất, làm nóng bỏng những ngọn núi cao chót vót, ánh nắng rọi qua những kẽ lá xanh mướt chiếu xuống một hang động sâu thẳm.
Hang động này nằm ở vị trí khá kín đáo, hơn nữa nơi này yêu thú cấp độ rất thấp, cao nhất cũng chỉ là nhị giai nên quanh năm cũng không có tu sĩ cấp cao nào đến đây.
...
Lúc này trong hang động, trên mặt đá lạnh lẽo đang có hai đạo thân ảnh ôm lấy nhau nằm ở đó, đó là một nam một nữ.
Nam tuấn tú bất phàm, bạch y như tuyết, tóc dài ngang vai lúc này đang nhắm chặt mắt tựa hồ đã ngủ say hoặc bất tỉnh.
Nữ dung mạo tuyệt sắc, mặc một bộ áo liền váy, phía trên váy có thêu hình hoa sen máu, khí chất thanh lãnh xuất chúng, môi đỏ như táo, nàng cũng đang nhắm chặt mắt như nam nhân kia.
Hai người này chính là Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi mới từ trong bí cảnh truyền tống ra.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong hang động thời cũng chiếu vào khuôn mặt của hai người, tựa hồ là bị chói quá khiến cho Hoang Thần bừng tỉnh, vừa bừng tỉnh đập vào mắt của hắn chính là gương mặt xinh đẹp của Tiêu Thanh Nghi.
Nhìn thấy đôi môi đỏ như trái táo kia, hắn liền huyết sôi trào, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí của mình. Sau đó, hắn dè lại cơn dục niệm kia định bùng phát, thì phát hiện rằng.
Hiện tại bản thân hắn đang ôm eo của Tiêu Thanh Nghi, hắn ngửi ngửi liên tục thì một mùi hương dịu ngọt đã xông vào mũi hắn. Mùi hương ấy như một loại thuốc kích thích, khiến hắn càng thêm khó kiềm chế.
"Không được!!, nàng này quả thực là cái yêu tinh, còn như này nữa chắc ta cũng không chịu nổi" Hoang Thần vừa nghĩ trong đầu nhưng cơ thể đã bắt đầu hành động.
Hắn bắt đầu rút tay ra, cái tay phía trên không khó nhưng cái tay phía dưới của hắn đang bị eo của Tiêu Thanh Nghi đè lên, nên hắn phải cẩn thận rút tay về.
Nhưng lúc này, một con chuột từ đống đá chui ra, vừa ra nó liền bản năng kêu "chít chít" vài tiếng, "Xong rồi!" trong nội tâm hắn thầm nghĩ.
Vốn dĩ thần thức của hắn cũng sẽ không sơ xuất những kẻ có ác ý, tuy nhiên hắn cảm nhận trên con chuột này không có sức uy hiếp nên đã bỏ qua nó.
Nó vừa kêu xong, thì vốn đang nhắm chặt mắt Tiêu Thanh Nghi đột nhiên mở ra.
Vừa mở mắt ra thì đập vào mắt nàng chính là gương mặt của Hoang Thần, sau đó nàng cảm thấy ở eo của mình đang có thứ gì chạm vào, nàng liền quay xuống nhìn.
Chỉ thấy hai cái tay của Hoang Thần đang ôm lấy eo của mình, gương mặt thanh lãnh của nàng vốn đang bình thường đột nhiên chuyển sang đỏ bừng.
"Ngươi!!, lưu manh!!".
Tiêu Thanh Nghi gương mặt đỏ bừng nói ra, sau đó nàng liền dùng linh lực hóa thành một đạo linh quang công kích về phía Hoang Thần.
Thấy đạo công kích của nàng, Hoang Thần không né chỉ lặng lặng đứng đó, đòn công kích đến gần hắn thì đột nhiên tiêu tán.
"Tại sao ngươi lại không né?" Tiêu Thanh Nghi thanh âm nghi hoặc vang lên, lúc này gương mặt của nàng đã bình thường trở lại nhưng vẫn có thể thấy được một chút vệt đỏ trên má.
Nghe nàng nói, Hoang Thần gãi gãi đầu trả lời "Lần này ta nhặt được đại tiện nghi, liền để ngươi đánh một chút cũng không sao".
...
Hai người nói chuyện một hồi thì không khí ngượng ngùng cũng biến mất.
"Ngươi đã ra ngoài rồi, nên xung kích Kết Đan Kỳ đi." Tiêu Thanh Nghi nói.
"Ta nghĩ ngươi nên đột phá trước, ta có chiến lực tương đương một Kết Đan Sơ Kỳ, hộ pháp cho ngươi sẽ an toàn hơn. Đợi ngươi đột phá thành công rồi, ta mới xung kích." Hoang Thần đáp lại.
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Tiêu Thanh Nghi hiện ra một nụ cười rồi nói: "Ngươi nói Kết Đan Kỳ à, ta đã tự đột phá từ lúc rời khỏi bí cảnh rồi, chả qua ngươi không phát giác ra được mà thôi."
Vừa nói xong, xung quanh cơ thể Tiêu Thanh Nghi dâng lên một luồng linh áp. Hoang Thần cảm nhận một chút, thấy điểm linh lực của Tiêu Thanh Nghi đã vượt qua 8000, xác thực đã trở thành Kết Đan tu sĩ.
"Tại sao lúc ngươi đột phá lại không có thiên địa dị tượng nào vậy, hơn nữa còn đột phá nhanh như vậy?" Hoang Thần nghi hoặc hỏi.
"Ta lúc hóa hình thành người đã có tu vi Luyện Hư rồi, nhưng do trở ngại của bí cảnh, nếu không tự phế tu vi sẽ bị không gian nghiền chết. Hiện tại chỉ là khôi phục tu vi nên cũng không dẫn đến hiện tượng gì, trừ khi ta đột phá Hợp Thể hoặc cảnh giới cao hơn." Tiêu Thanh Nghi giải thích.
"Ra là vậy, vậy thì ngươi hộ pháp cho ta đi." Hoang Thần nói.
"Ngươi yên tâm, tu vi Kết Đan của ta ở nhân giới cũng tính là hàng ngũ cao thủ, sẽ không có kẻ nào đến đây quấy rầy ngươi đột phá." Tiêu Thanh Nghi mang theo ngữ khí tự tin nói.
"Vậy liền nhờ vào ngươi." Hoang Thần nói.
Vừa nói xong, hắn liền đi vào nơi tận cùng của cái hang. Chỉ thấy ở nơi đó có một đạo pháp trận dẫn đến đâu đó, nhưng hiện tại pháp trận đã mất đi hào quang, chỉ còn có một thạch trụ nằm chính giữa có hai lỗ khảm.
Theo trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, thì lúc chạy trốn lao vào đây, trên pháp trận đã được bố trí sẵn hai viên linh thạch, nên hắn mới có thể đi vào bí cảnh.
Nhìn một hồi, Hoang Thần lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp, bên trong hộp có chứa một viên đan dược có hình tròn, màu vàng kim lấp lóe. Ðây chính là Kim Nguyên Đan, là một loại đan dược có thể giúp tu sĩ chắc chắn đột phá Kết Đan Kỳ, đã thất truyền ở nhân giới.
Nếu hắn đem vật này ném lên thị trường, thì chắc chắn sẽ có một hồi gió tanh, mưa máu xảy ra.
Hoang Thần ngồi xếp bằng, để hộp chứa Kim Nguyên Đan qua một bên, rồi bắt đầu nội thị trong cơ thể.
Hoang Thần vừa nội thị liền nhìn thấy các mạch máu, kinh mạch và hai cái đan điền của mình, một cái chứa những dịch màu đỏ, một cái chứa những dịch màu xanh.
Hoang Thần bắt đầu nhìn chăm chú vào viên đan điền màu xanh, sau đó bắt đầu điều khiển các dịch lỏng trong đó, ăn mòn lớp vỏ đan điền.
Phải mất vài giờ, lớp vỏ đan điền mới bị thủng ra một lỗ nhỏ. Hoang Thần nắm lấy cơ hội, bắt đầu dùng dịch lỏng bao phủ toàn bộ đan điền.
Việc đột phá Kết Đan Kỳ nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
Độ khó duy nhất của nó là ở khâu này, sau khi để dịch lỏng bao phủ đan điền, cần một lượng lớn linh khí nhanh chóng rót vào chỗ dịch đó. Nếu không, để dịch lỏng khô kiệt sẽ khiến cho việc đột phá thất bại và tổn thất tu vi.
Lúc này, tư chất người có đơn linh căn, song linh căn có tốc độ hấp thu linh khí cao sẽ có lợi hơn.
Đó là lý do vì sao mà tư chất lại quan trọng như thế. Ngươi có ngộ tính, kỹ năng chiến đấu cũng tốt, nhưng nếu không đột phá được cảnh giới thì cũng chỉ là một phế vật không hơn không kém.
...
Sau khi để dịch lỏng bao phủ đan điền, Hoang Thần liền lấy viên Kim Nguyên Đan từ trong hộp ra, nuốt vàng vào miệng.
Nhất thời, một luồng linh khí tinh thuần bắt đầu tràn ngập vào cơ thể của hắn. Hoang Thần cũng mau chóng hấp thu, luyện hóa cỗ linh khí này.
Chỉ thấy linh khí rót vào cơ thể của hắn bị hắn dễ dàng hấp thu rồi đồng hóa trở thành linh lực, rồi mau chóng lại hòa nhập vào chỗ dịch lỏng kia.
...
Ở gần phía Nam Hắc Nham Sơn Mạch 300 dặm có một tòa thành trấn của người tu tiên tên là Thiên Nhai Thành.
Thiên Nhai Thành nằm ở địa bàn của Đan Huyền Môn, một môn phái thế cấp trung. Người có tu vi cao nhất ở đây là Thái Thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn, Đan Huyền Tử, tu vi Giả Anh.
Trong Thiên Nhai Thành, có Tam Đại Gia Tộc thống trị tòa thành. Mỗi gia tộc đều có ít nhất một tu sĩ cấp Giả Đan tọa trấn, đồng thời cũng là gia tộc quy thuộc của Đan Huyền Môn, nên không kẻ nào dám đụng vào.
Tam Đại Gia Tộc phân chia lần lượt là Trương Gia, Bạch Gia, Lục Gia.
Lục Gia là gia tộc mạnh nhất, trong nhà có ba tu sĩ Giả Đan. Còn hai nhà Trương Gia và Bạch Gia thì mỗi nhà chỉ có một tu sĩ Giả Đan. Nhưng vì hai nhà là liên minh và có Đan Huyền Môn phía trên nên Lục Gia cũng không dám manh động.
...
Trương Gia.
Nghị sự đại điện.
Lúc này, trong nghị sự đại điện đã chật kín người. Trên đài cao, có một trung niên mặc một y phục màu xanh đang ngồi ở chủ tọa. Bên dưới hắn có năm cái ghế, ở chỗ đó phân biệt ngồi ba nam hai nữ. Toàn bộ đều có tướng mạo khoảng 40 tuổi đổ lên.
Người ngồi ở chủ tọa kia là Trương Lệ Hải, gia chủ của Trương Gia, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ. Phía dưới hắn, những người kia đều là trưởng lão của gia tộc, đồng nhất sắc tu vi Trúc Cơ.
Trương Lệ Hải ngồi trên chủ tọa, mở miệng thở dài nói: "Gia tộc ngày càng xuống dốc, mấy năm gần đây trắc ra linh căn tộc nhân càng ngày càng thiếu. Hơn nữa, thức tỉnh ra đều là ngũ hành linh căn, một cái mầm mống tốt cũng không có."
Lúc này, ở bên cạnh hắn có một lão giả chen ngang. Vị này chính là đại trưởng lão của gia tộc, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ.
Lúc này, hắn mở miệng nói: "Lục Gia ngày càng lớn lối, không biết cái Lục Gia này tự dưng được thiên địa chiếu cố hay sao mà trong vài chục năm nay, gia tộc bọn hắn tỉ lệ thức tỉnh ra linh căn rất cao. Ta nghe nói, khoảng 20 năm trước, Lục Gia ra một cái mang theo song linh căn tu sĩ. Nhất thời, khiến cho cả Thiên Nhai Thành đều náo động.
Đến mức, ngay cả Thái Thượng Trưởng Lão của Đan Huyền Môn cũng bị kinh động. Đích thân tự mình đi thu hắn làm đệ tử. Nhờ có thái thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn, Lục Gia cáo mượn oai hùng được với chúng ta. Đáng tiếc, chúng ta không thể làm gì. Nếu không, sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của tu sĩ Kết Đan. Đến lúc đó, thì xác thực là họa diệt môn."
Nghe hắn nói, nhị trưởng lão bên cạnh cũng mở miệng: "Tên tu sĩ song linh căn kia tên là gì à? À, hình như ta tự nhớ được rồi. Hình như gọi là Lục Thiên Kiêu. Lấy thiên phú của kẻ này, không chừng sau này sẽ là một tu sĩ Kết Đan. Trương Gia chúng ta có nên biểu hiện một chút thái độ hay không?"
...
(Còn tiếp)