Trong gian thạch thất, có một cái bồ đoàn đặt ở chính giữa. Trên bồ đoàn, một lão giả đang ngồi xếp bằng.
Lão giả tóc bạc phơ, chùm râu dài đến ngực, làn da nhăn nheo, nhưng không hề cảm nhận được khí tức suy bại bởi tuổi già ở trên người lão.
Lão ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm chặt mắt hấp thu thiên địa linh khí để nâng cao tu vi.
Chợt, đôi mắt đang nhắm chặt của lão được mở ra để lộ ra một đôi mắt tràn ngập sự sắc bén. Lão vừa mở mắt dường như cảm ứng được thứ gì đó.
Lão nhíu mày rồi giãn ra, tự nói: "Vậy mà lại có một cỗ khí tức xa lạ đang đột phá kết đan kỳ ở trong địa bàn của ta".
Sau đó lão đứng lên, rồi tựa như thuấn di biến mất ở trong thạch thất.
...
Vừa xuất hiện lại thì lão giả đã xuất hiện trong một đại điện được trang trí và điêu khắc tinh xảo. Nơi này chính là phòng nghị sự của Đan Huyền Môn.
Ở chính giữa đại điện là chỗ của chưởng môn. Ở chỗ đó, chưởng môn của Đan Huyền Môn tựa hồ đang tìm cái gì đó, lục lọi trong đống tài liệu.
Chưởng môn của Đan Huyền Môn tên là Vệ Huyền Quốc, niên linh đã gần 100, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ.
Là một người có ngoại hình trung niên, để râu, gương mặt có nét cương nghị.
Lúc này hắn đang lục lọi trong đống tài liệu của mình, đang tìm thì đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng khí tức xuất hiện ở sau lưng mình.
Vệ Huyền Quốc cảnh giác trong lòng, sau đó quay đầu lại thì thấy một lão giả râu tóc bạc phơ. Lão giả này chính là người ở thạch thất vừa nãy.
Vừa nhìn thấy lão, Vệ Huyền Quốc liền chuyển biến thái độ, rất cung kính mà hành cái vãn bối lễ: "Vệ Huyền Quốc bái kiến Thái Thượng Trưởng Lão".
Không ngờ lão giả nhìn già yếu này lại chính là Đan Huyền Tử, là thái thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn, là một tu sĩ có tu vi Giả Anh, đồng thời cũng là tu sĩ mạnh nhất ở trong khu vực vạn dặm xung quanh.
Vệ Huyền Quốc nhìn lão giả trong lòng lại suy nghĩ: "Bình thường thái thượng trưởng lão đều là thần thần bí bí, quanh năm đều không màng thế sự, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?".
Mặc dù suy nghĩ là vậy, nhưng sau khi hành lễ xong hắn liền nghi hoặc mở miệng hỏi: "Thái Thượng Trưởng Lão lão nhân gia ngài đến đây là có việc cần tìm ta sao?".
"Ừm, vừa nãy ta mới cảm nhận được ở gần phía Hắc Nham Sơn Mạch có một tu sĩ xa lạ đang ở đó kết đan. Đó hẳn là một tu sĩ ngoại lai hoặc một vị tán tu.
Tuy nhiên ta vừa cảm ứng được một chút gì đó về cảnh giới nguyên anh, đang cần tiêu hóa gấp nên không thể rời đi. Vậy nên ngươi đành đi một chuyến a.
Nhớ kỹ không được đắc tội đối phương, có thể mời chào thì tốt, còn không được thì không nên cưỡng cầu. Ngược lại sẽ gây nên ác cảm, việc đắc tội với một tu sĩ kết đan rất phiền phức".
Nghe được lời lão giả nói, Vệ Huyền Quốc cung kính trả lời: "Vãn bối tất không làm nhục mệnh".
Thấy được thái độ cung kính của Vệ Huyền Quốc, lão giả gật gật đầu nói: "Vậy giờ ngươi liền đi đi".
Vừa nói xong, lão liền biến mất, chỉ để lại Vệ Huyền Quốc ở trong đại điện.
Thấy lão giả đã đi, Vệ Huyền Quốc lau lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: "Khí thế áp bức của Thái Thượng Trưởng Lão ngày càng cường đại, ta ở trước mặt hắn tựa như đối đầu với hồng thủy mãnh thú vậy".
Thở dài xong, trên mặt Vệ Huyền Quốc lại lộ vẻ nghi hoặc tự nói: "Tu sĩ đột phá kết đan kỳ sao? Không biết cảnh tượng đó trông như nào".
Vệ Huyền Quốc mặc dù là chưởng môn của Đan Huyền Môn, tuy nhiên trong môn phái ngoại trừ Thái Thượng Trưởng Lão ra thì không có một tu sĩ kết đan nào.
Hơn nữa, hắn là một người rất sợ chết. Hắn tuổi nhỏ là một tu sĩ tam linh căn, xuất thân lại là từ một gia đình phàm nhân không có chỗ dựa.
Hắn khắc khổ tu hành và kiên quyết với nguyên tắc duy nhất của mình đó chính là "cẩu". Có thể cẩu thả tu luyện sao phải đi chém chém giết giết, lại dễ dàng mất mạng.
Liền tu vi hiện tại cũng liền do cẩu và vận khí mang lại. Nơi hắn đi xa nhất cũng liền cách tông môn mấy vạn dặm mà thôi.
Xin chào, đây là Bing. Tôi có thể giúp bạn sửa lỗi chính tả, câu cú và thêm một ít chi tiết cảnh vật vào đoạn truyện của bạn. Đây là phiên bản sửa đổi của tôi:
Vì vậy hắn cũng chưa từng được nhìn qua, mà chỉ được đọc trong sách cổ ghi lại.
Nghĩ một lúc rồi hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh phi kiếm, "nên đi thôi" Vệ Huyền Quốc thầm nói.
Sau đó hắn đạp lên phi kiếm, hướng về phía Hắc Nham Sơn Mạch.
...
Hắc Nham Sơn Mạch là một nơi nguy hiểm, nơi đây có nhiều loài quái thú hung dữ và linh thạch quý hiếm. Hắn muốn đến đây để tìm kiếm một bí mật cổ xưa, mà hắn chỉ biết qua những trang sách cổ.
Tại trong một hang động.
Lúc này trong chỗ sâu nhất của hang có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn thiên địa linh khí tuôn trào đã hình thành chất lỏng.
Rồi rất nhanh những chất lỏng này bị Hoang Thần hấp thu tiến vào trong cơ thể, rồi rất nhanh xung quanh lại dâng lên những chất lỏng rồi lại bị Hoang Thần hấp thu vào trong cơ thể.
Quá trình cứ như thế lập đi lập lại, rồi đến một lúc cơ thể của Hoang Thần bỗng dưng xông lên một cột sáng, cột sáng lao rất nhanh, lao xuyên nóc hang động, rất nhanh lao đến tầng mây.
Lúc này trời xanh bắt đầu biến đổi thành đen, lôi vân cuồn cuộn khiến cho lòng người bàng hoàng, nao nao bất an.
...
Tuy bên ngoài bắt đầu thiên địa dị tượng, nhưng bên trong hang Hoang Thần vẫn ngồi xếp bằng níu chặt lông mày.
Nếu lúc này nhìn vào trong cơ thể của hắn, thì ta có thể thấy được một viên kim đan sắp thành hình, lúc này người tu hành việc cần làm duy nhất đó là bổ sung linh khí.
Mà Hoang Thần sau khi hấp thu Kim Nguyên Đan liền nhận được một nguồn linh lực bổ sung, và được gia tăng tốc độ tu luyện của một tu sĩ Kim Đan trong thời gian hiệu lực.
Nhờ vậy mà tốc độ tu luyện của hắn đã đạt đến một trình độ khủng khiếp ở Trúc Cơ Kỳ.
Kèm thêm việc linh căn của hắn đã lột xác thành linh thể, làm cho thiên phú tăng lên, tốc độ tu luyện hiện tại chắc tương đương với một tu sĩ có tam linh căn.
Hấp thu thêm vài giờ nữa thì đột nhiên, thanh âm mừng rỡ của Hoang Thần vang lên "Thành".
Chỉ thấy ở trong cơ thể của hắn lúc này có một viên kim đan óng ánh đang không ngừng tỏa ra linh lực.
Đột nhiên, một cỗ vô hình lực lượng nâng Hoang Thần lên trên không trung, nhất thời một luồng chùm sáng óng ánh bao phủ cơ thể của hắn.
Đây cũng là một trong những quá trình của việc đột phá Kim Đan Kỳ, đó là "thiên địa tẩy rửa" đạt đến Kim Đan Kỳ chính là bước đầu tiên của việc thoát phàm.
Chính vì vậy sau khi đột phá cách giới này, người tu hành sẽ nhận được thiên địa tẩy rửa, thiên địa tẩy rửa không chỉ tẩy đi những tạp chất trong cơ thể, mà còn thúc đẩy quá trình lột xác từ phàm thai thành tiên thai, khiến cho thọ nguyên có một bước nhảy vọt lớn.
...
Chỉ thấy kim quang bao phủ cơ thể của Hoang Thần, bắt đầu giúp hắn lột xác từ phàm thai thành tiên thai, trong quá trình này hắn cũng cảm thấy thọ nguyên của bản thân đang gia tăng một cách chóng mặt.
Đồng thời, việc thiên địa tẩy rửa này đem lại một cảm giác rất sảng khoái, khiến cho người quên đi mọi u sầu.
Ở bên trong động kim quang tràn ngập, nhưng ở bên ngoài lại không như vậy.
Cách nơi bế quan của Hoang Thần vài dặm, lúc này có sáu tu sĩ đang nhìn chằm chằm nhau với ánh mắt bất thiện.
Sáu tu sĩ này mỗi người đều mặc phục sức của gia tộc mình, mỗi gia tộc đều đến hai người.
Vốn là dự định xuất phát thần tốc đám người, nhưng lại dừng lại nơi đây nhìn chằm chằm nhau.
"Lục Lão Quái nhà ngươi không ở nhà chăm nom ngươi cái kia song linh căn hậu bối chạy đến đây làm gì?" Trương Gia Tộc Trưởng Trương Lệ Hải nói.
Nghe thấy Trương Lệ Hải nói như vậy, người được hắn gọi là Lục Lão Quái kia mở miệng khinh thường đáp trả "Mẹ nó, ngươi không phải là nói nhảm đi, ở nơi này đang có một tu sĩ Kết Đan, gây ra thiên địa dị tượng lớn như vậy ai còn không biết.
Đừng tưởng ta không biết chủ ý của nhà các ngươi, định trèo lên một vị Kết Đan tu sĩ để áp chế bọn ta chứ gì?.
Không nhìn lại gia tộc các ngươi là mặt hàng gì, cũng dám mang ý định mời chào tu sĩ Kết Đan!".
Nghe được lời châm chọc của Lục Lão Quái, Trương Lệ Hải giận tím mặt nói "Ngươi im ngay!".
Xin chào, đây là Bing. Tôi có thể giúp bạn sửa lỗi chính tả và câu cú trong văn bản của bạn. Sau đây là văn bản đã được sửa:
Nhưng lúc Trương Lệ Hải định nói gì tiếp thì Bạch Gia gia chủ đã lên tiếng cắt ngang.
Chỉ thấy hắn ho khan một tiếng, sau đó nói: "Hai vị hãy bình tĩnh, cả ba chúng ta đã tranh đấu cả đời rồi, cũng không kém giờ phút này.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là xác định tu sĩ đang kim đan kia là ai, chứ không phải nội chiến".
Nghe thấy lời nói của Bạch Gia gia chủ, cả hai vị gia chủ còn lại đều gật đầu nói: "Bạch huynh nói phải, cảm ơn vì...".
Nhưng chưa kịp bọn hắn nói xong, thì một đạo phi kiếm đã bay tới, người đứng trên phi kiếm là một tu sĩ trung niên có gương mặt kiên nghị, trên thân có mặc phục sức của tông chủ của Đan Huyền Môn, người này chính là Vệ Huyền Quốc.
Vừa nhìn thấy người đến, cả ba người gia chủ đều hơi hơi cúi đầu nói: "Bái kiến chưởng môn đại nhân".
Nhìn thấy ba vị gia chủ đều cúi đầu hành lễ, Vệ Huyền Quốc nhanh chóng làm ra một bộ gấp gáp rồi khoa khoa tay nói: "Ba vị không cần đa lễ, mau đứng lên a".
Nghe thấy lời hắn nói, ba vị gia chủ mới ngẩng đều lên, ở trong ba người Bạch Gia gia chủ đứng lên hướng về hắn nói: "Vệ huynh lâu lắm rồi không gặp, không biết sức khỏe ra sao?".
"Vẫn còn tốt, vậy còn Bạch Huynh, Trương Huynh, Lục Huynh thì sao?" Vệ Huyền Quốc khách khí hỏi lại.
"Đều khỏe, đều khỏe" ba vị gia chủ cùng nhau cười, xong ra mắt đưa hiệu, ý chỉ như là muốn làm gì tiếp theo?.
...
Sau một hồi hỏi an ân cần, thì mọi người mới bắt tay vào đề tài chính.
"Vậy theo các huynh vị đang đột phá Kết Đan Kỳ kia rốt cuộc là tu sĩ ngoại lai hay là một tán tu?" Vệ Huyền Quốc hỏi.
"Bọn ta cũng vừa mới đến, cũng không biết gì, nếu mà muốn biết thì chúng ta hãy cùng nhau vào xem a" Trương Gia trưởng lão mở miệng ra nói.
"Ừm, đi thôi không nên lãng phí thời gian ở nơi này, nên tiếp tục đi lên" Vệ Huyền Quốc nói.
...
(Còn tiếp)